Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2008

HƯỚNG VỌNG NGUYÊN THIỀU


Bảo quốc Kiếm
Trời nắng gắt mà lòng sao băng giá.
Mưa không rơi nhưng khóe mắt đầm đìa
Một vì sao đã về cõi bên kia
Còn đâu nữa, ôi nghẹn ngào tê tái.
Đường cách trở sơn khê và đại hải
Chút tâm thành xin vọng hướng trời xa
Sáng di quan vĩnh biệt chốn Sa bà
Trời cô lẻ một vầng mây ảm đạm
Không duyên may bởi vì xưa không hẹn
Để thầy trò riêng một cõi đơn côi
Và giờ đây thầy cất bước đi rồi
Trời đất ấy hoa tang và lệ đổ
Mắt dõi theo một niềm đau thế kỷ
Lệ lưng tròng ngào nghẹn khóc mình con
Biết tử sinh như một ánh sao hôm
Không rồi có mất còn nào ai biết
Nhưng lòng đau khi nghe lần li biệt
Giữa muôn vàn chua xót cuộc nhân sinh
Bên kim quan biết bao kẻ rập rình
MỘT THẾ GIỚI KHÔNG CÒN TÌNH NGHĨA NỮA
Nghĩ đến đó, lòng đau và lệ ứa
Từ xa xăm con hướng vọng Nguyên thiều
Xin cung kính để một lần đưa tiễn.
Xa một lần không phải là vĩnh viễn
Mà gần thêm trong từng bước chân đi
Đạo pháp, Dân tộc và Cứu khổ từ bi
Chí nguyện ấy là nhịp cầu gặp gỡ
Xin chuyển hết cả niềm đau nỗi nhớ
Làm hành trang cho một cuộc lữ hành
Đạo pháp trường tồn và Dân tộc quang vinh
Dù phải chịu gánh muôn vàn gian khổ
Thầy đã đi nhưng lời thầy còn đó
Như chuông mai cảnh tỉnh giấc mộng đời
Quỳ xuống đây kêu một tiếng THẦY ƠI
Nghe chấn động cả đất trời, tâm tưởng
Nguyên thiều xa xăm xin vọng hướng
Cung tiễn thầy an nhập cõi vô ưu.