Thứ Tư, 4 tháng 3, 2009

THÔNG CÁO BÁO CHÍ LÀM TẠI PARIS NGÀY 4.3.2009

Đạo từ của Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ về việc chấn chỉnh Gia Đình Phật tử Việt Nam cùng đường lối, lập trường của GHPGVNTN trước hiện tình đàn áp của Nhà cầm quyền Cộng sản

PARIS, ngày 4.3.2009 (PTTPGQT) - Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế xin đăng tải dưới đây bản Thông tư đề ngày 4.3.2009 của Vụ trưởng Gia Đình Phật tử vụ trực thuộc Viện Hóa Đạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN), công bố toàn văn Đạo từ của Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ, Viện trưởng Viện Hóa Đạo tại Hội nghị Huynh trưởng Gia Đình Phật tử Việt Nam thu hẹp ở chùa Giác Hoa, Saigon.

Nội dung Đạo từ rất quan thiết trong việc chấn chỉnh tổ chức Gia Đình Phật tử Việt Nam trước nguy cơ xâm lấn và đồng hóa của Giáo hội Phật giáo Nhà nước. Cùng thì một danh xưng Gia Đình Phật tử Việt Nam, nhưng lập trường chia thành hai nhánh. Một nhánh thuộc “Phân ban Gia Đình Phật tử” của Giáo hội Phật giáo Nhà nước chiếu điều 21, tiết 3, Hiến chương của Giáo hội Nhà nước. Nhánh kia là nhánh Truyền thống, tức trực thuộc và trung thành với Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN).

Lâu nay, các anh chị em Huynh trưởng và đoàn sinh Gia Đình Phật tử ở hải ngoại cứ “vui vẻ” hoạt động theo hệ thống Gia Đình Phật tử Việt Nam của Ban Hướng dẫn Trung ương trong nước do ông Nguyễn Châu làm trưởng ban, tưởng rằng tổ chức này trực thuộc GHPGVNTN. Nhưng không ai ngờ nhánh ông Nguyễn Châu đã quy thuận và đặt dưới sự lãnh đạo của Giáo hội Nhà nước. Đạo từ xác nhận việc này.

Một vấn đề khác ở hải ngoại ít ai tỏ tường là sự ra đời của một tổ chức mới mang danh “Gia Đình Phật tử Việt Nam Trên Thế giới” sau cuộc họp tại Ấn Độ năm 2004 dưới sự chỉ đạo của Thượng tọa Tuệ Sỹ. Danh xưng này không hề có trong Hiến chương của GHPGVNTN. Mục tiêu của tổ chức tách ly này hiến mình làm công cụ tuyên truyền cho Hà Nội để phản công GHPGVNTN từ quốc nội ra quốc tế - “một âm mưu nham hiểm”.

Đạo từ của Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ cảnh giác nguy cơ và âm mưu hiện nay nhà cầm quyền Cộng sản đang muốn hình thành một “Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất thứ hai” tiếm danh Giáo hội Thống nhất nhưng là “Thống nhất với Nhà nước”. Hòa thượng cũng nhấn mạnh đến vai trò của Gia Đình Phật tử Việt Nam chung dự với GHPGVNTN “ tranh đấu giành lại Pháp Lý Sinh Hoạt Tự Do cho Giáo Hội tức là tranh đấu làm sao cho Dân Tộc được tự do, được tự quyết định vận mệnh của bản thân mình, của đất nước mình. (…) tức phải hiểu việc vận động của Giáo Hội liên quan đến cả vận mệnh của Dân Tộc, mà cụ thể nhất là vấn đề Vẹn toàn lãnh thổ”.

Sau đây là nguyên văn Đạo từ quan trọng dành cho thế hệ trẻ Phật giáo :


GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM THỐNG NHẤT
VIỆN HÓA ĐẠO
TỔNG VỤ THANH NIÊN
GIA ĐÌNH PHẬT TỬ VIỆT NAM
VP : Chùa Giác Minh - K356/42 Đường Hoàng Diệu - Thành Phố Đà Nẵng---------------------------------------------------------------------------------------------Phật Lịch 2552 Số 0209 GĐPTV/TT/VT


THÔNG TƯ
CỦA VỤ TRƯỞNG GIA ĐÌNH PHẬT TỬ VỤ
GIA ĐÌNH PHẬT TỬ VIỆT NAM

Kính Gởi :
- BAN HƯỚNG DẪN GIA ĐÌNH PHẬT TỬ CÁC CẤP QUỐC NỘI VÀ HẢI NGOẠI
- HUYNH TRƯỞNG GIA ĐÌNH PHẬT TỬ CÁC CẤP QUỐC NỘI VÀ HẢI NGOẠI

Trích yếu
ĐẠO TỪ
của Đại lão Hòa thượng Viện trưởng Viện Hóa Đạo, GHPGVNTN,
tại Hội nghị Huynh trưởng GĐPT/VN thu hẹp ngày 15.11.2008
ở chùa Giác Hoa - Saigon

*****

Ngày 15 tháng 11 năm 2008, Hội Nghị Huynh Trưởng Gia Đình Phật Tử Việt Nam Thu Hẹp được triệu tập tại Chùa Giác Hoa - SàiGòn. Đây là Hội Nghị đầu tiên của Gia Đình Phật Tử Việt Nam được Viện Hoá Đạo, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, chủ trì kể từ sau năm 1975.

Hội Nghị Huynh Trưởng Thu Hẹp nầy có mục đích tu chính một số điều khoản trong Nội Qui Gia Đình Phật Tử Việt Nam và Qui Chế Huynh Trưởng Gia Đình Phật Tử Việt Nam mà các Ban Hướng Dẫn Tiền Nhiệm đã lạm dụng danh nghĩa Đại Hội Huynh Trưởng Gia Đình Phật Tử Toàn Quốc để sửa đổi, nhằm tách dần sinh hoạt Gia Đình Phật Tử ra khỏi sự kiểm soát của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất để tự do thực hiện ý đồ riêng tư của mình.

Hội Nghị Huynh Trưởng Thu Hẹp nầy được Hoà Thượng Viện Trưởng Viện Hoá Đạo, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, đích thân Chứng Minh và Ban Đạo Từ minh định các điểm quan trọng sau đây :

1/. Minh định pháp lý của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất đối với sinh hoạt Gia Đình Phật Tử Việt Nam.

2/. Minh định thái độ dứt khoát của Giáo Hội đối với các tổ chức tiếm danh Gia Đình Phật Tử, nhất là tổ chức “Gia Đình Phật Tử Việt Nam Trên Thế Giới”.

3/. Minh định sự sinh hoạt hợp pháp của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất trước những luận điệu xuyên tạc của Chính Quyền.

4/. Minh định công cuộc đòi hỏi pháp lý của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất hiện nay gắn liền với sự đòi hỏi Tự Do, Dân Chủ của Dân Tộc Việt Nam

5/. Minh định vai trò dẫn đạo của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất trong công cuộc bảo vệ Toàn vẹn lãnh thổ, nhất là hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.

6/. Minh định đường hướng dứt khoát của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất trong công cuộc giải trừ Pháp Nạn và Quốc Nạn hiện nay.

Thưa các Anh Chi Em Huynh Trưởng

Đạo Từ của Hoà Thượng Viện Trưởng Viện Hoá Đạo, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, là một văn kiện quan trọng định hướng cho công cuộc sinh hoạt của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất và Gia Đình Phật Tử Việt Nam trong giai đoạn hiện tại. Vì thế Đạo Từ được công bố sau đây nhằm mục đích để Anh Chị Em Huynh Trưởng thẩm định lại nhận thức của chính mình và thể hiện trách nhiệm của mình với sự tồn vong của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất cùng sự tồn vong của Dân Tộc Việt Nam :

ĐẠO TỪ
CỦA HÒA THƯỢNG VIỆN TRƯỞNG VIỆN HÓA ĐẠO(Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế mạn phép phân đoạn và đặt tiêu đề cho dễ đọc và hiểu)

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

Kính bạch Chư Tôn Hoà Thượng, Thượng Tọa trong Hội Đồng Lưỡng Viện,

Tôi xin phép được thay mặt quí vị hiện diện để ngỏ đôi lời với các đạo hữu Huynh trưởng Gia Đình Phật Tử Việt Nam về dự Hội Nghị Huynh Trưởng Thu Hẹp hôm nay.

Thưa quí Đạo Hữu,

Tôi rất vui mừng được biết quí Đạo Hữu hôm nay vân tập về đây, trước hết lễ Phật và Giỗ Tổ Nguyên Thiều nhân ngày húy kị của Ngài. Nhân dịp này quí Đạo Hữu mở cuộc Hội Nghị Huynh Trưởng Thu Hẹp để giải quyết một số vấn đề khó khăn tồn tại từ hàng chục năm qua, nhằm chấn chỉnh lại hàng ngũ Gia Đình Phật Tử Việt Nam, góp phần cùng Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất vượt qua cơn Pháp nạn và Quốc nạn. Nhân cơ hội này, tôi xin bày tỏ một số nhận xét về tình trạng Gia Đình Phật Tử Việt Nam hiện nay, mong quí Đạo hữu quan tâm và tìm ra phương pháp chấn chỉnh, để từ nay Gia Đình Phật Tử Việt Nam sẽ có cơ sở vững chắc hầu sinh hoạt theo đúng đường hướng của Giáo Hội.

Như quí đạo hữu đã biết, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất được thiết lập và lấy lại tư cách Giáo hội từ năm 1964 sau khi Dụ số 10 bị hủy bỏ. Tuy ra đời dưới thể chế tự do và dân chủ nhưng Giáo Hội vẫn gặp không ít khó khăn trong sự tồn tại và phát triển.

Sau năm 1975, dưới thể chế Cộng Sản, sự khó khăn trở nên vô cùng khắc nghiệt, nhất là sau khi Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam của Nhà Nước được thành lập vào cuối năm 1981, gây ra những chia rẽ, khủng hoảng lớn nhất trong Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất của chúng ta. Cả nhân sự lẫn tài sản của Giáo Hội đều bị cưỡng đoạt, bản thân Hội Đồng Lưỡng Viện Tăng Thống và Hóa Đạo không còn đất để sống, mỗi người một nơi, người bị giết, người vào tù, người biệt xứ. Trong hoàn cảnh đó, các Huynh Trưởng Gia Đình Phật Tử nói riêng và các đơn vị Gia Đình Phật Tử nói chung lâm cùng cảnh ngộ.

Gia Đình Phật tử Việt Nam bị phân đôi : Phân ban theo Nhà nước, Truyền thống trung thành với Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất

Tuy nhiên lúc đầu tản mát mỗi người mỗi phương nhưng chưa đến nỗi trầm trọng lắm. Thế rồi hơn mười năm sau, nhà cầm quyền Cộng sản quyết định đặt ra “Phân Ban Gia Đình Phật tử” nhằm bắt buộc các đơn vị Gia Đình Phật Tử phải sinh hoạt trong lòng Giáo Hội Nhà Nước nếu không theo là bất hợp pháp. Nhưng họ đã thất bại cho dù cả Giáo Hội và Chính Quyền tìm mọi cách để vận động, khủng bố, đe dọa nhưng đa số Gia Đình Phật Tử vẫn giữ vững sinh hoạt dưới danh nghĩa Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Kể từ đó Gia Đình Phật Tử nghiễm nhiên chia thành hai mảnh : Phân Ban và Truyền Thống. Thế nhưng khó khăn một lần nữa lại đến với Gia Đình Phật Tử truyền thống khi đạo hữu Nguyễn Châu tự ý tham dự phiên họp Cấp Dũng với đạo hữu Võ Đình Cường, Tống Hồ Cầm, Nguyễn Xuân Quyền do Hòa Thượng Minh Châu triệu tập. Đạo Hữu Nguyễn Châu đã ký biên bản đặt Gia Đình Phật Tử Việt Nam vào trong Pháp lý của Giáo Hội Nhà Nước. Từ đó một tổ chức Gia Đình Phật Tử theo Giáo Hội Nhà Nước nhưng không công khai chính thức, cứ lập lờ để đánh lừa quần chúng. Rồi họ ra báo Sen Trắng, rồi họ giải thích cho Huynh trưởng và Đoàn sinh Gia Đình Phật Tử một đường lối trái ngược với đường lối của Giáo Hội, dù họ vẫn lấy danh nghĩa Gia Đình Phật Tử Việt Nam nằm trong hệ thống Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Ông Nguyễn Châu vẫn lấy danh nghĩa Trưởng Ban Hướng Dẫn Gia Đình Phật Tử Việt Nam. Đấy là điều rất nguy hiểm cho Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất chúng ta.

Rồi họ cứ tiếp tục lập lờ như thế cho đến tận hôm nay. Tôi biết rõ các sự kiện này, nhưng điều đáng tiếc là trước đây cùng ở trong Viện Hóa Đạo nhưng mỗi người một việc. Tôi lo việc khác nên đối với Gia Đình Phật Tử tuy nắm rõ nguyên tắc nhưng không trực tiếp tham gia sinh hoạt, cũng như không có cơ hội gần gũi với các anh chị Huynh trưởng và các em đoàn sinh trong Gia Đình Phật Tử Việt Nam. Kể từ khi nhận trọng trách lãnh đạo Giáo Hội nhưng sống trong tình trạng quản chế nên ít ai dám đến gặp tôi. Cho nên hệ thống sinh hoạt hằng ngày không biết như thế nào. Từ đó trở đi chẳng biết ai là thật ai là giả, rất khó phân biệt. Ông Nguyễn Châu vẫn hô hào trung trinh với Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, nhưng Ông lại đi họp với Giáo Hội Nhà Nước do Hòa Thượng Minh Châu đại diện, ký biên bản đặt Gia Đình Phật Tử nằm trong pháp lý của Giáo Hội Nhà Nước mà vẫn cứ tự xưng là Gia Đình Phật Tử Việt Nam trực thuộc Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Làm sao chúng ta tin được. Hơn nữa họ lại bám lấy cái Qui Chế Huynh Trưởng Gia Đình Phật Tử Việt Nam và Nội Qui Gia Đình Phật Tử Việt Nam làm đường hướng chính thức để hoạt động, bất chấp cả Hiến Chương của Giáo Hội. Họ nói là tôn trọng Hiến Chương nhưng họ không làm một việc gì để củng cố tổ chức cũng như đóng góp vào sự phục hoạt của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, họ có một con đường riêng như các Đạo hữu đã biết.

“Gia Đình Phật tử Việt Nam Trên Thế Giới” ra đời trong mờ ám và âm mưu

Thế rồi cho đến năm 2004, một hôm Thượng tọa Thanh Huyền, Tổng Vụ Trưởng Tổng Vụ Thanh Niên có đưa đến Thanh Minh Thiền Viện cho tôi một cái Biên Bản “Đại Hội Gia Đình Phật Tử Việt Nam Trên Thế Giới” họp tại Bồ Đề Đạo Tràng bên Ấn Độ xin tôi phê chuẩn. Đọc nội dung tôi thấy trong danh sách toàn người ngoài nước, chứ trong nước không thấy có dự họp. Tôi thưa với Thầy Thanh Huyền rằng : Trong Hiến Chương Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất chưa có tổ Chức “Gia Đình Phật Tử Việt Nam Trên Thế Giới”, mà chỉ có “Gia Đình Phật Tử Việt Nam” đang sinh hoạt lâu nay, thành ra tôi không thể phê chuẩn. Thượng Tọa Thanh Huyền đành đem biên bản ra về.

Khoảng một tuần sau đạo hữu Nguyễn Châu đích thân đến cùng với mười mấy vị nữa. Trong đó có một người trước đây thường hay đến tiếp xúc với tôi, đó là đạo hữu Nguyễn đình Khôi. Đạo hữu Khôi đến rất nhiều lần nhưng đặc biệt là lần nào cũng có một người đi theo mà tôi không biết tên và đạo hữu Khôi cũng không giới thiệu. Mỗi lần người đó đến thì trong thâm tâm tôi thấy nó khác lạ nhiều lắm, nhưng mà tôi đã quen cảnh đó rồi. Người đó không bao giờ chào tôi, không nói một lời, cứ ngồi lắng nghe tôi nói chuyện với đạo hữu Khôi. Khi từ giả cũng lẳng lặng ra về, không chào không hỏi. Loại người đó sau năm 1975 tôi gặp nhiều rồi, cho nên tôi biết rõ họ là ai, không phải chỉ một mình người đó mà nhiều người khác nữa cũng vậy.

Lần nầy đạo hữu Nguyễn Châu đến cùng mười mấy vị khác thì cũng có đạo hữu Nguyễn đình Khôi và cả người đó nữa. Họ đến yêu cầu lại một lần nữa xin tôi phê chuẩn biên bản Đại Hội Gia Đình Phật Tử Việt Nam trên Thế Giới. Tôi nói rằng tôi đã thưa với Thầy Thanh Huyền, Tổng Vụ Trưởng Tổng Vụ Thanh Niên rồi, là trong Hiến Chương Giáo Hội chưa có tổ chức này nên tôi không thể phê chuẩn. Xin các đạo hữu hoan hỉ, bởi vì chúng tôi làm đây là phải làm đúng theo Hiến Chương. Các tổ chức của Giáo Hội được thành đạt là nhờ Hiến Chương, cho nên phải sinh hoạt trong khuôn khổ Hiến Chương cho phép. Chúng tôi không dám làm gì ra ngoài Hiến Chương cả, nhất là lúc nầy.

Ngay lúc đó đạo hữu Nguyễn Châu có giải thích rằng Đại Hội Gia Đình Phật Tử Việt Nam Trên Thế Giới họp ở Bồ Đề Đạo Tràng đã được hợp thức hóa vì hôm ấy có Thượng Tọa Thích Viên Lý, Tổng Thư Ký Văn Phòng II Viện Hóa Đạo tham dự đồng thời có cấp cả kinh phí cho Đại Hội, trong kinh phí đó còn có sự đóng góp của Hòa thượng Thích Chánh Lạc và Pháp sư Niên trưởng Giác Đức.

Về sau Thượng Tọa Viên Lý, Tổng Thư Ký VP II Viện Hóa Đạo có giải thích với tôi rằng : “Chúng con được mời tham dự Lễ Hội Gia Đình Phật Tử Việt Nam trên Thế Giới. Lễ Hội có mục đích chiêm bái các Phật tích, chứ đâu phải để lập “Gia Đình Phật Tử Trên Thế Giới”. Hành hương chiêm bái là việc làm có ý nghĩa cho nên chúng con tham dự để hướng dẫn cho họ đồng thời có giúp một số tiền để chi phí. Không những chúng con mà ở Châu Âu, ở Đức, ở Úc, khắp thế giới đều có tham dự cả. Vì thế nên khi ở Bồ Đề Đạo Tràng họ tổ chức họp để thành lập “Gia Đình Phật Tử Việt Nam Trên Thế Giới” thì chúng con không có tham dự”.

Đó, như các đạo hữu đã thấy, ngay cái việc làm đầu tiên nầy, họ đã đánh lừa, đánh bẫy. Mời quí Thầy đi là để hướng dẫn chiêm bái các Phật Tích bên Ấn Độ, nhưng sang Bồ Đề Đạo Tràng lại bày ra họp. Trong nước cũng có một phái đoàn tham dự, nhưng đều bị kẹt lại hết, chỉ một người đi được mà thôi, mà người đi đó lại là đi trốn, nhưng tại sao lại trốn được ? Ở đây không cho đi, phải vượt biên sang Cam Bốt thì lấy visa ở đâu, thông hành ở đâu, passport ở đâu để vào Ấn Độ ? Cái đó là cái đáng thắc mắc.

“Gia Đình Phật tử Việt Nam Trên Thế giới”, một âm mưu hiến mình làm tay sai cho Nhà cầm quyền Cộng sản

Cho nên chúng ta phải hiểu rõ cái mục đích thành lập “Gia Đình Phật Tử Việt Nam Trên Thế Giới” là muốn đưa cả Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam vào đó để hình thành một tổ chức Phi chính phủ có cả ngoài nước lẫn trong nước tham dự.

Như các đạo hữu đã biết, ở đây cũng có các tổ chức dân sự, nhưng các tổ chức đó kể cả tôn giáo cũng chỉ được mang qui chế hiệp hội, chỉ có Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất là có qui chế Giáo Hội mà thôi. Ngay như Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam do họ lập ra thì trong nước họ gọi là Giáo Hội để so sánh với Giáo Hội Thống Nhất mình cho tín đồ khỏi thắc mắc, nhưng các văn kiện ngoại giao, quốc tế thì họ dùng chữ hội, hiệp hội chứ không phải là Giáo Hội, họ không dùng chữ Church là Giáo Hội mà họ dùng chữ Association tức là hiệp hội. Vậy họ coi Phật Giáo như là một hiệp hội để đối ngoại, còn đối nội thì họ gọi là Giáo Hội cho tương xứng với Giáo Hội Thống Nhất mình mà thôi.

Đây là một âm mưu nham hiểm, âm mưu đó có thể thành tựu với sự giúp đỡ của nhà nước, vì nhà nước hiện tại là thành viên Liên Hiệp Quốc, bây giờ lại ngồi thêm vào ghế ủy viên không thường trực tại Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc thì nó lại càng có sức mạnh để hỗ trợ. Với sự hỗ trợ đó chắc chắn họ sẽ được thừa nhận nếu được Nhà nước Cộng sản đỡ đầu và vận động. Bởi vì lâu nay về mặt chính trị thì ít nhưng về xã hội, từ thiện thì các tổ chức Phi chính phủ giúp đỡ Liên Hiệp Quốc rất nhiều, cho nên tại Liên Hiệp Quốc có sự hiện diện của nhiều tổ chức Phi chính phủ là vậy. Cũng như mình ở đây, nhà nước không cho phép các tổ chức dân sự hay phi chính phủ được sinh hoạt độc lập, vì nhà nước muốn độc quyền quản lý tất cả nên mình đành chịu.

Cho nên đây là ý đồ của nhà nước, nhà nước muốn thành lập cho được một tổ chức Phi chính phủ nhằm vận động đưa vào Liên Hiệp Quốc. Nếu được như vậy thì tổ chức nầy sẽ được quyền tham dự các khóa họp tại Liên Hiệp Quốc, nhất là các khóa họp thuộc Hội Đồng Nhân Quyền tổ chức, v.v… Bởi vậy cái quan trọng ở đây là biến cho được cái “Gia Đình Phật Tử Việt Nam Trên Thế Giới” thành một tổ chức Phi chính phủ để thi hành chỉ thị của nhà nước cộng sản trên trường quốc tế hay tại LHQ. Trong các phiên họp của Hội đồng Nhân quyền LHQ hiện nay có cái nhóm phá bĩnh gồm 21 nước độc tài, quân phiệt liên kết với nhau rất chặt chẽ để bênh nhau. Việt Nam có trong ấy, cho nên khi Việt Nam bị lên án vi phạm nhân quyền là đã có tất cả các nước kia bênh vực. Trung Quốc có trong ấy, cho nên khi Trung Quốc bị lên án vi phạm nhân quyền thì tất cả các nước kia sẽ phản đối quyết liệt.

Vậy, nếu “Gia Đình Phật Tử Việt Nam Trên Thế Giới” được thừa nhận là một tổ chức Phi chính phủ và được nhà nước Cộng sản vận động cho vào theo quy chế tham vấn, thì họ nghiễm nhiên được vào dự các buổi họp bàn về Nhân Quyền. Nếu Giáo Hội mình đặt vấn đề Nhân Quyền, về Tự Do Tôn Giáo, Tự Do Dân Chủ, thì nó bác bỏ theo luận điệu của nhà nước rất dễ dàng.

Mục đích thâm độc là như thế, quí vị phải biết cái đường xa của họ, chứ không phải lập “Gia Đình Phật Tử Việt Nam Trên Thế Giới” là để phục vụ cho Giáo Hội, không có đâu.

Bây giờ có các đạo hữu đây tôi rất mừng, nhất là sau khi biết tâm thành của đạo hữu Lê Công Cầu, Viện Hóa Đạo đã mời đạo hữu vào, nhất là đạo hữu phát tâm chịu nhận cho chức Vụ Trưởng Gia Đình Phật Tử vụ để chấn chỉnh lại Gia Đình Phật Tử Việt Nam. Chúng tôi rất tán thán. Như vậy những việc mà quí đạo hữu sắp làm ở đây chính là thực hiện cái mục đích của tổ chức Gia Đình Phật Tử. Mình không chống đối ai cả, mình chỉ muốn cái gì phải rõ ràng cái đó, đen là đen, trắng là trắng, cái gì của Giáo Hội thì nó phải rõ ràng là của Giáo Hội, cái gì không phải của Giáo Hội thì nó phải rõ ràng là không phải của Giáo Hội, để cho Tăng Ni, Phật Tử cũng như những người có thiện cảm với Giáo Hội biết để khi gặp sự việc thì họ biết cách cư xử.

Vấn đế quan thiết của Nội Qui Gia Đình Phật tử Việt Nam bị biến tướng

Bây giờ chúng ta trở lại với cái quan trọng nhất đó là Nội Qui Gia Đình Phật Tử Việt Nam như đạo hữu Vụ Trưởng vừa tác bạch. Việc tu chính Nội Qui và Qui Chế Huynh Trưởng cho phù hợp với đường hướng của Giáo Hội là việc làm rất cần thiết. Bởi vậy bây giờ tôi xác nhận lại rằng đường hướng của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất mà chúng ta đang đi không phải là đường hướng chống lại nhà nước đâu. Chống làm gì, lấy gì mà chống. Cả một hệ thống nhà nước, nào là quân đội, nào là công an, nào là cảnh sát, nào là nhà tù. Giáo Hội chúng ta chỉ có hai bàn tay trắng, làm sao chống. Mình chỉ đòi hỏi thôi. Đòi hỏi một cái rất hợp lý mà bất cứ nhà nước dân chủ nào trên Thế Giới cũng phải công nhận : đó là pháp lý của Giáo Hội. Giáo Hội bị cấm sinh hoạt mà không có một văn bản nào giải tán Giáo Hội cả, như vậy chính nhà nước đã vi phạm Hiến pháp chứ không phải Giáo Hội sinh hoạt bất hợp pháp, đối với luật pháp quốc tế cũng thế mà thôi. Cho nên họ không thể nào dẹp mình được là vì mình chưa bị giải tán, hoặc tự giải tán, mình có pháp lý đàng hoàng, xin quí đạo hữu yên tâm.

Vấn đề đăng ký xin cho Giáo hội hoạt động, và âm mưu thiết lập một Giáo hội Thống nhất theo Nhà nước Cộng sản

Gần đây có Ông Đại Sứ Na Uy đến gặp tôi và nói với tôi rằng : Tại sao Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất không hòa hợp với Giáo Hội Nhà Nước để sinh hoạt ? Tôi bảo không hòa hợp được là vì Giáo Hội Nhà Nước thành lập không phù hợp với Hiến Chương của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất chúng tôi. Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất chúng tôi gắn liền với Dân Tộc Việt Nam, còn Giáo Hội Nhà Nước chỉ phục vụ cho đảng Cộng Sản Việt Nam mà thôi. Vì vậy chúng tôi không thể hòa hợp được.

Ông Đại Sứ lại bảo : Vậy thì có gì khó khăn ?

Tôi bảo : Nếu thật tâm hòa hợp thì không có gì khó khăn cả. Chỉ cần một vài điều kiện đúng với nguyện vọng của chúng tôi thì chúng tôi hòa hợp ngay. Bởi vì chúng tôi trước đây là một, quí vị trong Giáo Hội nhà nước bây giờ cũng là trong Giáo Hội Thống Nhất cả, ai cũng phải công nhận như vậy.

Nhưng ai chia ra ? - Là nhà nước Cộng Sản đã chia ra. Họ lợi dụng một số nhân sự của Giáo Hội Thống Nhất nông nổi giúp họ chia ra, bây giờ nếu nhà nước muốn chúng tôi hợp lại với nhau thì chỉ cần thực hiện mấy điều kiện sau đây :

Điều kiện thứ nhất, Xin Ông Đại Sứ can thiệp với nhà nước trả lại pháp lý cho Giáo Hội chúng tôi. Có pháp lý rồi mới hoà hợp được, không có pháp lý làm sao hoà hợp.

Điều kiện thứ hai, Khi đã có pháp lý rồi thì phải có cơ sở sinh hoạt, cho nên phải trả lại tất cả giáo sản của Giáo Hội chúng tôi mà họ đã tịch thu từ sau năm 1975 tới nay. Quan trọng nhất là trả ngay cho chúng tôi 2 cơ sở tại Sài Gòn nầy là Việt Nam Quốc Tự và Trung Tâm Văn Hóa Quảng Đức. Còn các nơi khác thì khi thống nhất rồi sẽ lần lượt trả sau.

Điều kiện thứ 3 là Phải đặt Giáo Hội Nhà Nước ra khỏi tổ chức Mặt Trận Tổ Quốc, vì Mặt Trận Tổ Quốc là một tổ chức chính trị, là cánh tay nối dài của đảng Cộng sản, Giáo Hội Nhà Nước nằm trong Mặt Trận nghĩa là họ làm chính trị, Giáo Hội chúng tôi không làm chính trị thì làm sao hoà hợp được.

Điều kiện thứ tư là Nhà nước phải làm sáng tỏ cái chết của Hòa thượng Thiện Minh, Cố vấn Tối cao của Giáo Hội chúng tôi trước năm 1975.

Đó là bốn điểm chính yếu để hòa hợp lại.

Ông Đại Sứ nghe xong thì bảo rằng : Tôi sẽ can thiệp với chính phủ nhưng họ đồng ý hay không thì không thể nói trước được.

Sau đó có Ông Chủ Tịch Ủy Hội Hoa Kỳ Bảo vệ Tự Do Tôn Giáo Trên Thế giới đến tiếp xúc. Ông thắc mắc rằng : “Nhà nước cứ phàn nàn là các vị không chịu đăng ký. Ai đăng ký là chúng tôi cho sinh hoạt hết. Tại vì Giáo Hội Thống Nhất không chịu đăng ký thì làm sao chúng tôi cho sinh hoạt được. Ở nước ngoài cũng thế, theo luật pháp bây giờ muốn mở cái tiệm buôn cũng phải có môn bài, cũng phải nhờ đến nhà nước… Mà ở đây họ cứ không chịu đăng ký chúng tôi biết làm sao được”.

Tôi giải thích rằng : không phải là chúng tôi không đăng ký mà bởi vì Giáo Hội chúng tôi có pháp lý rồi, cho nên chúng tôi không xin nữa. Họ tước đoạt pháp lý của chúng tôi, chúng tôi đòi mà họ không chịu trả, họ cũng không trả lời, họ cứ lẳng lặng đàn áp chúng tôi suốt mấy chục năm nay

Rồi bây giờ họ đòi chúng tôi đăng ký, nếu chúng tôi đăng ký họ sẽ rất mừng, họ sẽ rút ra được cái gai trong mắt họ. Bởi vì chúng tôi đăng ký tức là chúng tôi tự đặt cái thòng lọng vào trong tay họ để nhờ họ xiết cổ cho chúng tôi chết dần dần.

Ông Chủ tịch ngạc nhiên hỏi lại : Tại sao họ lại xiết ?

Tôi bảo : Chúng tôi đã có pháp lý rồi, có quyền sinh hoạt rồi cho nên chúng tôi cứ sinh hoạt, nếu họ muốn đàn áp thì cứ đàn áp, chúng tôi không xin. Nếu xin mà họ không cho thì phải chờ, chứ không sinh hoạt được. Mà nếu tôi xin thì chắc chắn là không bao giờ họ cho đâu.

Khi đó ông Chủ tịch mới vỡ lẽ.

Bởi vậy, tất cả những khó khăn mà Giáo Hội phải chịu đựng hơn 30 năm nay kể từ sau năm 1975, nhất là khi họ thành lập Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam năm 1981, nhưng họ không bóp chết mình được đâu. Đừng bao giờ hy vọng họ trả lại pháp lý cho Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất để mình được tự do sinh hoạt. Không bao giờ.

Đòi phục hoạt pháp lý cho Giao hội cũng là đòi hỏi và bảo vệ Toàn vẹn lãnh thổ

Nhưng tại sao mình phải đòi ? Bởi vì đòi hỏi Pháp lý của Giáo Hội là gắn liền với sự đòi hỏi tự do, độc lập của Dân Tộc chứ không phải riêng của Giáo Hội không đâu. Cho nên mình đi theo con đường của Giáo Hội là mình phải chịu hy sinh, có khi hy sinh cả tính mạng. Bởi vậy tôi rất kính phục, rất quí mến các Phật tử, các đạo hữu đang sinh hoạt với Giáo Hội hiện tại. Đằng sau quí vị còn có gia đình, vợ con, bao nhiêu khốn khó, bao nhiêu ràng buộc, bao nhiêu trách nhiệm, vậy mà các đạo hữu đã hy sinh mà làm. Ra làm việc với Giáo Hội lúc nầy là rất quí giá, quí giá đối với Phật Giáo nói chung chứ không riêng gì Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, vì Giáo Hội Thống Nhất là Giáo Hội truyền thừa từ ngàn xưa, từ đời Nhà Đinh nối tiếp đến bây giờ, nó gắn liền với vận mệnh của Dân Tộc, cho nên trên cương vị tranh đấu để giành lại Pháp Lý Sinh Hoạt Tự Do cho Giáo Hội tức là tranh đấu làm sao cho Dân Tộc được tự do, được tự quyết định vận mệnh của bản thân mình, của đất nước mình.

Cho nên các đạo hữu phải hiểu việc vận động của Giáo Hội nó liên quan đến cả vận mệnh của Dân Tộc, mà cụ thể nhất là vấn đề lãnh thổ.

Hoàng Sa, Trường Sa mình đã mất.
Ải Nam Quan mình mất rồi.
Thác Bản Giốc mình cũng mất rồi.
Mà ai đã đánh mất ? - Đảng Cộng Sản Việt Nam đã đánh mất !

Cho nên Giáo Hội không phải chỉ đòi lại pháp lý sinh hoạt, mà trong sự đòi lại pháp lý ấy là góp phần vào việc đòi vẹn toàn lãnh thổ. Buộc Đảng Cộng Sản phải đòi lại phần lãnh thổ đã mất. Rồi đây khi Đảng Cộng Sản mất quyền thì đảng Cộng Sản giao cái tội đó cho ai ? Con cháu sau nầy phải è cổ để gánh chịu, nếu không đòi lại được thì phải làm nô lệ, làm đầy tớ cho Trung Quốc, mà có thể là hai, ba ngàn năm chứ không phải một ngàn năm như trước đây đâu.

Bởi vậy sự tồn vong của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất là rất quan trọng. Nó gắn liền với sự tồn vong của Đất Nước của Dân Tộc. Tuy là nhỏ nhưng trách nhiệm lớn lắm. Ai đóng góp được một phần trách nhiệm là quí báu vô cùng. Vì thế mà trên thực tế Giáo Hội bây giờ không có một mảnh đất cắm dùi nhưng Giáo Hội vẫn cứ sinh hoạt dù phải lưu vong nay đây mai đó, lưu vong ở đâu là văn phòng ở đó, là công việc ở đó. Vất vả không phải chỉ bây giờ mà đã gần 30 năm rồi, kể từ năm 81 cho đến hôm nay. Trước 1981 Giáo Hội có Tổ Đình Ấn Quang, nhưng Tổ Đình Ấn Quang cũng chỉ là cơ sở tạm mà thôi.

Việt Nam Quốc Tự, cái bẫy cho sự hình thành một Giáo hội Việt Nam Thống nhất thứ hai phục vụ Nhà nước Cộng sản

Sở dĩ tôi nói như vậy vì tôi mới nhận được một cái tin mới nhất liên quan đến ngôi Việt Nam Quốc Tự đây.

Chắc quí đạo hữu còn nhớ, năm ngoái 2007 trong cuộc đi thăm Dân oan ở Văn Phòng 2 Quốc Hội, tôi đã nói đến vấn đề Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất của chúng tôi cũng là Dân oan. Chúng tôi bị cướp mất hầu hết tài sản, chúng tôi đã làm đơn đòi lại mấy chục năm nay. Ngôi Việt Nam Quốc Tự là mục tiêu đầu tiên mà chúng tôi yêu cầu trả lại, nhưng họ không trả lời, họ im lặng, họ coi dân như cỏ rác, bao nhiêu văn thư họ không thèm quan tâm đến.

Nếu nhà nước trưng dụng Việt Nam Quốc Tự để làm các cơ sở Giáo Dục như Trường Đại Học, Thư Viện, hay cơ quan phát triển văn hóa, khoa học thì chúng tôi vui lòng để phục vụ công chúng. Nhưng họ chiếm đoạt để biến ngôi chùa thờ Phật thiêng liêng của chúng tôi thành một nơi du hí và phóng uế thì chúng tôi không chấp nhận được. Nếu quí vị đi ngang qua Việt Nam Quốc Tự thì quí vị sẽ thấy một cái rạp hát Hòa Bình rất lớn, sau đó là hồ bơi, hồ tắm, hàng ăn, hàng quán và nơi phóng uế. Khi tôi nói như thế thì họ giật mình. Thế rồi năm ngoái họ đã hợp đồng bán khu vực Việt Nam Quốc Tự cho một cơ quan tài chánh Mã Lai với giá 900 triệu đô la. Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố đã ký văn bản. Họ dự định sẽ khai trương vào tháng 7 năm nay, nhưng không thấy gì. Rồi có tin tháng 10 họ sẽ khai trương, tháng 10 cũng đã qua rồi, nhưng bây giờ Việt Nam Quốc Tự vẫn còn đó. Rồi cách đây mấy hôm tôi nhận được một tin mới nhất là họ sẽ không làm gì. Họ giữ lại để họ chuẩn bị lập ra cái “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Nhà Nước”. Họ sẽ gom góp những người đang chống lại Giáo Hội Phật Giáo Thống Nhất để lập ra một cái cũng là Thống Nhất nhưng Thống Nhất Nhà Nước. Họ chia đôi như Việt Nam Quốc Tự và Ấn Quang ngày xưa ấy. Họ sẽ hỗ trợ cho phía Việt Nam Quốc Tự để hòa hợp với Giáo Hội Nhà Nước hòng tiêu diệt Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất của mình.

Cho nên vừa rồi có văn thư của một số Tăng Ni trong nước và hải ngoại, không người ký tên, thỉnh cầu Hội Đồng Lưỡng Viện hợp nhất lại, nếu không thì họ tách riêng. Điều đáng nói là họ đã ly khai Giáo Hội rồi, đã lấy tên khác rồi mà vẫn tiếm danh Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất để yêu sách, cũng giống như Gia Đình Phật Tử Việt Nam vậy, đây Thống Nhất, kia cũng Thống Nhất. Trong thư nầy họ nói rằng nếu ngồi lại với nhau như trước Giáo Chỉ Số 9 thì tốt, nếu không thì họ sẽ lập thêm một Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất như Ấn Quang và Việt Nam Quốc Tự trước đây. Điều nầy có nghĩa là họ trắng trợn phủ nhận Giáo Chỉ Số 9 của Đức Đệ Tứ Tăng Thống.

Ba triệu đảng viên Cộng sản sẽ sang Tàu sinh sống

Thôi thì bây giờ việc ai nấy làm, việc họ họ cứ làm, việc Giáo Hội thì Giáo Hội cứ tiếp tục con đường đã đi mấy chục năm nay cho đến bây giờ, trước sau như một không thay đổi. Con đường đó không phải chỉ thuần túy đòi lại pháp lý, đòi lại cơ sở của Giáo Hội mà còn thêm vấn đề lãnh thổ, và dân chủ hoá đất nước cũng là cái quyết tâm của Giáo Hội. Để mất một tấc đất là mình có lỗi với cả tiền nhân với cả hậu thế. Vì vậy vận mệnh của Giáo Hội gắn liền với vận mênh đất nước cho nên mình phải góp phần vào. Dĩ nhiên là mình góp phần bằng tinh thần, bằng lời nói, phải cất lên tiếng nói của 85 triệu con dân Việt Nam. 85 triệu dân không phải ai cũng đều nói được như mình, mình nói được thì phải dùng cái tư thế nói được mà lên tiếng thay cho 85 triệu dân. Nếu để mất một tấc đất, thì từ từ sẽ mất cả nước Việt Nam, mất hết. Tôi đã nói ngày nay nếu phải nô lệ Trung Hoa thì không phải một ngàn năm như trước mà có thể hai ba ngàn năm, nên mình phải lo cho thế hệ con cháu mai sau. Cộng Sản chỉ có 3 triệu đảng viên nên họ không lo, bởi vì họ có Tổ Quốc đâu, Trung Hoa cũng là Tổ Quốc của họ bởi vì họ là anh em đồng chí. Anh em như môi với răng, môi hở răng lạnh, nếu mất đất Việt Nam thì họ sang bên Trung Quốc ở chứ có mất mát gì đâu. Cho nên họ cứ bán, cứ làm giàu đã, nước mất cũng chả sao !

Tiếp tục con đường Đức cố Tăng thống Thích Huyền Quang đã vạch

Thôi, chúng ta không đi sâu vào vấn đề nầy thêm nữa, nó nhiều lắm. Cuối cùng tôi chỉ xin nói với quí Đạo Hữu rằng con đường mình đi thì mình vẫn phải tiến tới. Giáo Hội vẫn quyết tâm thực hiện vai trò của mình với Đạo Pháp và Dân Tộc, trong đó trách nhiệm của các Đạo Hữu là nhanh chóng chỉnh đốn lai Gia Đình Phật Tử Việt Nam cho nghiêm chỉnh càng sớm càng tốt, phân biệt đen trắng rõ ràng. Có như thế chúng ta sẽ vững tâm sớm đến ngày Phục Hoạt Giáo Hội. Con đường còn dài, đã tham gia Giáo Hội thì phải chấp nhận tất cả nguy nan để đi cho trọn con đường ấy. Ngay trong đám tang Đức Đệ Tứ Tăng Thống, chúng tôi cũng đã phát nguyện “Chúng con vẫn tiếp tục con đường của Ôn đã vạch, mặc dù có nhiều chông gai còn chờ đón ở phía trước”.

“Tóm lại Giáo Hội còn nhiều gian truân, thì chúng ta vẫn còn nặng gánh lắm. Nay quí đạo hữu đã phát tâm tham gia đỡ một phần gánh nặng ấy với Giáo Hội, đó là trách nhiệm cao quí nhất và cũng nặng nề nhất, nó đòi hỏi lòng can đảm và sự hi sinh lớn lao của quí đạo hữu. Xin cầu chúc quí đạo hữu luôn dũng mãnh để cùng với Giáo Hội đạt thành chí nguyện.”

Nguyện cầu Tam Bảo gia hộ quí Đạo Hữu luôn Tinh Tấn, để vững tiến trên bước đường phụng sự Đạo pháp và Dân tộc.

---------------------------------

(Trích Biên Bản Hội Nghị Huynh Trưởng Gia Đình Phật Tử Việt Nam Thu Hẹp ngày 15.11.2008 (18.10.Mậu Tý) Phật Lịch 2552 tại Chùa Giác Hoa SàiGòn).

Thưa Anh Chị Em Huynh Trưởng.

Sau khi Hội Nghị Gia Đình Phật Tử Việt Nam Thu Hẹp ngày 15.11.2008 kết thúc, Gia Đình Phật Tử Vụ bắt tay ấn hành Nội Qui Gia Đình Phật Tử Việt Nam và Qui Chế Huynh Trưởng Gia Đình Phật Tử Việt Nam tu chính để áp dụng kịp thời. Nhưng điều kiện in ấn quá khó khăn nên bị chậm trễ. Từ Hội Nghị đến nay đã hơn 3 tháng, sự tiếm danh Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất và Gia Đình Phật Tử Việt Nam vẫn tiếp diễn khốc liệt dưới sự bảo bọc của thế quyền để phá hoại Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Vì thế, Gia Đình Phật Tử Vụ thấy cần thiết phải công bố trước bản Đạo Từ của Hòa Thượng Viện Trưởng Viện Hoá Đạo, GHPGVNTN để làm kim chỉ nam cho sinh hoạt Gia Đình Phật Tử chúng ta trong giai đoạn hiện nay. Kính mong các Ban Hướng Dẫn và toàn thể Anh Chị Em Huynh Trưởng nghiêm chỉnh đón nhận.

Kính chào Tinh Tấn.

Giác Minh, Ngày Dũng GĐPT Việt Nam
Lễ Xuất Gia PL 2552 08.02.Kỷ Sửu - 04.3.2009
Vụ trưởng Gia Đình Phật tử vụGia Đình Phật tử Việt NamNguyên Chánh Lê Công Cầu


Bản Sao Kính Trình :
- VP Viện Hoá Đạo GHPGVNTN
đồng thời kính xin VP chuyển trình :
- Hoà Thượng Viện Trưởng VHĐ/
- VP II Viện Hoá Đạo/GHPGVNTN
- Phòng Thông Tin Phật Giáo Quốc Tế (kính xin phổ biến)
- HT Chánh Thư Ký Viện Tăng Thống GHPGVNTN
- TT Tổng Vụ Trưởng TVTN/VH Đ/GHPGVNTN
- Chư Tôn Cố Vấn Giáo Hạnh GĐPT/VN
- Lưu./.

Thứ Hai, 2 tháng 3, 2009

THÔNG CÁO BÁO CHÍ LÀM TẠI PARIS NGÀY 2.3.2009

Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ phản ứng lời tuyên bố về nhân quyền của Ngoại trưởng Hoa Kỳ khi gặp bà Katia Bennett, Tham tán Chính trị tòa Tổng lãnh sự Hoa Kỳ đến thăm – Hàng trăm nhân sĩ quốc tế đề cử Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ làm ứng viên Giải Nobel Hòa bình 2009 – Chùa Ba La Mật của Hòa thượng Thích Nhật Ban lại bị đàn áp, cướp giật


PARIS, ngày 2.3.2009 (PTTPGQT) - Trong một tiếng rưởi đồng hồ sáng ngày thứ sáu 27.2.2009, bà Katia Bennett, Tham tán Chính trị tòa Tổng lãnh sự Hoa kỳ đã đến vấn an và trao đổi về tình hình Việt Nam và Phật giáo với Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ tại Thanh Minh Thiền viện ở Saigon.

Đặc phái viên Ỷ Lan của Đài Á châu Tự do đã làm cuộc phỏng vấn Hòa thượng về cuộc gặp gỡ này, và phát đi trong chương trình buổi sáng thứ bảy vào lúc 6 giờ 30 sáng. Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế xin chép lại nguyên văn cuộc phỏng vấn ấy dưới đây.

Hai điều quan trọng mà Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ trình bày với bà Bennett là không hài lòng với lời tuyên bố vừa qua của Ngoại trưởng Hoa Kỳ Hillary Clinton tại Bắc Kinh xem nhẹ vấn đề nhân quyền trong quan hệ ngoại giao Trung Mỹ. Và nói lên quá trình thất bại của Nhà cầm quyền Hà Nội trong 6 bước tấn công nhằm tiêu diệt Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất qua các năm 1977, 2000, 2005, 2006, 2007 và 2008.

Sự thất bại thảm não nhất khi Hà Nội sử dụng lá bài Sư Ông Nhất Hạnh và hai năm qua dùng chiêu bài “Về Nguồn” của nhóm các Sư ở Châu Âu, Canada, Hoa Kỳ và Châu Úc. Xin mời độc giả theo dõi cuộc phỏng vấn sau đây :

Ỷ Lan : Kính chào Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ. Được biết bà Katia Bennett, Tham tán Chính trị tại tòa Tổng Lãnh sự Hoa Kỳ vừa đến vấn an Hòa thượng tại Thanh Minh Thiền viện, Saigon. Kính xin Hòa thượng hoan hỉ cho thính giả được biết sự kiện này và Hòa thượng đã nói gì khi gặp gỡ ?

Hòa thượng Thích Quảng Độ : Chào cô Ỷ Lan, lúc 9 giờ ngày hôm qua tức ngày 26.2.2009, bà Katia Bennett, Tham tán Chính trị tại tòa Tổng Lãnh sự Hoa Kỳ ở Saigon có đến thăm tôi ở Thanh Minh Thiền viện. Sau khi chào hỏi và trao đổi mấy câu có tính cách xã giao thường lệ, tôi bắt đầu ngay vào vấn đề chính mà tôi muốn trình bày trong cuộc gặp gỡ đúng lúc này.

Đó là vấn đề lời tuyên bố của bà Ngoại trưởng Hoa Kỳ Hillary Clinton tại Bắc Kinh ngày 21.2.2009, rằng Hoa Kỳ sẽ không để vấn đề Dân chủ, Nhân quyền gây ảnh hưởng và cản trở bước phát triển trong mối quan hệ song phương giữa Trung quốc và Hoa Kỳ.

Tôi nói với bà Bennett rằng, khi tôi nghe lời tuyên bố ấy tôi có cảm tưởng như người Việt Nam thường nói, bị dội gáo nước lạnh lên đầu. Như vậy tôi hiểu từ nay Hoa Kỳ sẽ coi vấn đề Dân chủ, Nhân quyền là thứ yếu trong chính sách ngoại giao, và vấn đề kinh tế, thương mải tức vấn đề làm ăn được đặt lên hàng đầu. Điều chúng tôi quan ngại là lời tuyên bố trên đây của bà Ngoại trưởng Hillary Clinton không những rất bất lợi đối với những nhà đang tranh đấu cho nhân quyền, dân chủ ở Trung quốc mà còn rất tai hại cho những người đang cố gắng hết sức mình bất chấp khó khăn, tù ngục, đọa đày, ngay cả mạng sống, đấu tranh để vứt bỏ gông cùm xiềng xích của các chế độ độc tài toàn trị, độc tài quân phiệt ở Việt Nam, Tây Tạng và Miến Điện. Bởi vì bản chất các chế độ độc tài ở đâu cũng giống nhau. Rồi đây các chính quyền phi pháp, tàn bạo ở các nước nói trên sẽ thẳng tay đàn áp, bắt bớ, bỏ tù những người đấu tranh đòi quyền sống, quyền làm người, tự do, dân chủ và công bằng xã hội. Vì chẳng còn chướng ngại nào trên con đường áp bức của họ.

Ỷ Lan : Bạch Hòa thượng, bà Katia Benneth phản ứng ra sao trước lời phê bình của Hòa thượng ?

HT. Thích Quảng Độ : Sau đó thì bà Bennet cũng có cố gắng biện minh. Bà nói rằng là ở Bắc Kinh bà ấy cũng có nói như thế, tuyên bố như thế. Nhưng mà trong các cuộc họp riêng tư, các cuộc phỏng vấn, bà vẫn cứ đặt vấn đề dân chủ, nhân quyền hàng đầu. Đó là chính sách của Hoa Kỳ, chính sách truyền thống của Hoa Kỳ. Và nhất là bà đưa bản Tường trình về Nhân quyền trên toàn thế giới trong ấy có Việt Nam của Bộ Ngoại giao mới phát hành hôm qua hôm kia gì đó. Bà có nói để chứng minh rằng trước sau như một, Hoa Kỳ vẫn lấy vấn đề dân chủ và nhân quyền làm căn bản. Trong chính sách ngoại giao thì tôi cũng hiểu bà cố nói để biện minh vậy thôi. Chứ còn không thể nào làm hơn.

Nhưng tôi có nói với bà, tôi thưa thật tôi thấy vấn đề ấy nó hơi quan trọng liên quan đến người Việt Nam chúng tôi, cho nên tôi nói thế thôi. Chứ thực ra tôi cũng ý thức rằng, vấn đề dân chủ, nhân quyền, tự người Việt Nam chúng tôi phải lo lấy. Còn sự hỗ trợ của Hoa Kỳ, của Liên Âu, bất cứ gì ở bên ngoài, đó chỉ là phụ thôi. Theo nhà Phật cái nhân là chính, cái duyên là phụ. Tuy nhiên cái phụ cần phải có thì cái chính, cái nhân mới phát triển được. Chẳng hạn hạt thóc mà vứt xuống ruộng thì cũng phải nhờ gió, nhờ nước, nhờ đất tốt thì nó phát triển. Thì chúng tôi cũng vậy, nhân quyền thì chúng tôi tranh đấu, đòi hỏi. Nhưng dưới chế độ độc tài toàn trị thế này rất là khó khăn. Nếu không có sự hỗ trợ truyền thông bên ngoài thì không ai biết đến. Do đó chúng tôi hy vọng ở Hoa Kỳ nói riêng, và các nước dân chủ tiên tiến nói chung trên thế giới, nhất là Liên Âu, hỗ trợ chúng tôi. Tôi có nói an ủi bà như thế, chứ bà cũng tỏ ra buồn, vì bà Ngoại trưởng đã phát biểu rồi. Người Việt Nam thì nói sẩy chân còn đỡ được, sẩy miệng khó đỡ lắm ! Cổ nhân Việt Nam hay là Trung quốc ngày xưa cũng thế, trước khi nói phải uốn lưỡi ba lần mới nói là vì thế.

Ỷ Lan : Bà có hỏi thăm việc gì khác hay Hòa thượng có trình bày gì thêm về vấn đề Việt Nam hay Phật giáo, bạch Hòa thượng ?

HT. Thích Quảng Độ : À có. Có vấn đề về Phật giáo và Giáo hội. Bà có hỏi qua tình hình Giáo hội như thế nào. Tôi nhân tiện [dịp] này cho bà biết luôn là kể từ năm 1975, Cộng sản vào cưỡng chiếm Miền Nam thì họ đã đặt thành chính sách. Hiển nhiên họ không thể chấp nhận tôn giáo tồn tại song song với chế độ Cộng sản. Nó như nước với lửa không thể dung hợp được. Nhưng cái đàn áp tiêu diệt ngay vào 12 giờ ngày 30.4.75 họ đã chủ trương tiêu diệt cái Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN) trước tiên. Đấy là chính sách hàng đầu vủa họ.

Chính thức là từ 1977 họ chỉ dùng… bắt bỏ tù, lưu đày để tiêu diệt GHPGVNTN.

Từ 2000 trở đi, thì họ không còn thể bỏ tù, tù giam. Họ dùng cái loại gọi là quản chế bằng miệng thôi, khẩu lệnh, không văn kiện gì. Như biến nhà tù chỗ tôi đang ở hiện giờ. Phòng tôi là phòng tù đây này. Nhưng mà là nhà chùa. Biến chùa thành tù, giam là giam lõng đây. Cho đến bây giờ đi đâu công an đi theo. Bây giờ bên kia đường vẫn có công an ngồi thường trực ngày đêm. Mỗi tháng một lần đi tái khám bệnh, họ đi theo.

Chứng tỏ như thế họ thất bại về việc tù đày, quản chế, lưu đày, không thành công, không tiêu diệt được GHPGVNTN. Cho nên họ lại dùng lại lá bài “lấy gậy ông đập lưng ông”. Bắt đầu từ 2005, đầu tiên là họ dùng một số các vị, nhất là Hòa thượng Nhất Hạnh ở nước ngoài về, đưa ra cái chiêu bài gọi là “hòa hợp hòa giải” mà họ tin là Hòa thượng Nhất Hạnh có khả năng làm chuyện đó. “Hòa hợp hòa giải” ấy, tức là ngồi vào hai Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất và Giáo hội Nhà nước ngồi với nhau. Thế nhưng cái Giáo hội Nhà nước mà hòa nhập vào đấy, thì coi như chỉ làm tay sai thôi. Thành ra Giáo hội [chúng tôi] lúc đó cũng không hưởng ứng. Cái về nước của Hòa thượng Nhất Hạnh cũng không thành công.

Đến 2006, họ lại đưa ra chiêu bài nữa, không “hòa hợp hòa giải” mà lập cái Tổng Giáo hội mới, trong đó cũng có GHPGVNTN. Nhưng Giáo hội [chúng tôi] cũng không tham gia. Lại cũng không thành công.

Rồi đến 2007, họ đưa ra hai phương án. Phương án thứ nhất dùng người mình, dùng sư trong Giáo hội [chúng tôi] đưa ra chiêu bài nếu mình xin đăng ký thì họ sẵn sàng cho phép để sinh hoạt. Nhưng Giáo hội [chúng tôi] cũng không đăng ký vì có pháp lý rồi. Đâu có phải đăng ký mà đi xin. Phương án thứ hai họ cho sinh hoạt công khai nhưng với điều kiện không có Hòa thượng Huyền Quang và không có tôi. Hai phương án này không thành.

Rồi phương án 2008 vừa rồi là quan trọng nhất, lớn nhất, mà vụ này có thể tiêu diệt GHPGVNTN một cách dễ dàng. Đó là phong trào “Về Nguồn”. Họ dùng ba số Sư ở hải ngoại, Âu châu, Úc châu - Tân Tây Lan rồi Canada. Họ lấy danh nghĩa GHPGVNTN Hải ngoại. “Về Nguồn” tức về tổ chức Lễ Phật Đản ở Hà Nội. Cả Hòa thượng Nhất Hạnh và các vị về đông lắm. Dự định họ thế. Nhưng đấy cũng là cách để về mà tuyên bố ly khai với GHPGVNTN. Coi như công khai, thì họ chắc cách đó dễ xóa bỏ danh nghĩa GHPGVNTN.

Nhưng may ra Đức Tăng thống đã ra Giáo chỉ số 9 chặn được phong trào đó, lại thoát nạn được cái đó. Tôi nói với bà Bennett làm như vậy Cộng sản chưa phải họ đã chấm dứt mưu toan tiêu diệt GHPGVNTN đâu. Tôi cam đoan với bà ấy, chừng nào còn Cộng sản thì Giáo hội chúng tôi không có hy vọng sinh hoạt bình thường như trước 1975 đâu. Không bao giờ ! Trừ sinh hoạt được là phải làm tay sai cho họ. Cuối cùng lại phải đi bằng đầu gối, gục mặt xuống. Họ bảo làm gì thì làm cái ấy, thì được. Sẵn sàng lắm, họ mong thế lắm.

Nhưng chúng tôi không thể làm thế được, thì chưa biết rằng cái hình 2008 họ dùng cái Vesak như thế, cái “Về Nguồn” như thế là đã thất bại rồi. Còn chưa biết từ nay trở đi họ dùng chiêu bài gì nữa.

Như vậy tóm lại, là Giáo hội trong mấy chục năm qua vượt bao nhiêu cái khó khăn mà giữ được cái danh nghĩa cho đến bây giờ. Biết trước được họ dở cái trò gì, cái kế hoạch gì, thì mình liệu để mà vượt qua thôi. Chứ còn cái đầu hàng làm thân trâu ngựa phục vụ cho Đảng Cộng sản thì không bao giờ chúng tôi làm cái đó. Tôi có nói với bà Bennett như vậy.

Ỷ Lan : Xin cám ơn Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ.

Hàng trăm nhân sĩ quốc tế đề cử Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ làm ứng viên Giải Nobel Hòa bình 2009

Hàng trăm nhân sĩ quốc tế, giáo sư Đại học, bộ trưởng, trong số có nhiều Thượng nghị sĩ, Dân biểu Quốc hội Liên Âu, Ý, Hoa Kỳ, Pháp… Đặc biệt năm nay có rất nhiều vị Bộ trưởng, Giáo sư đại học hay Dân biểu tại các quốc gia Đông Âu, như Albania, Croatia, Kosovo, v.v…

Mỗi lần Hòa thượng được quốc tế hậu thuẫn và đề cử làm ứng viên Giải Nobel Hòa bình, thì cứ y như rằng, có ngay phản ứng từ báo chí Công an Hà Nội cho đến bọn khuyền mã của cộng sản đội danh Phật giáo hải ngoại viết bài vu hãm Hòa thượng “vì danh lợi mà đeo theo Giải Nobel”. Chúng không biết rằng có muốn “đeo theo” cũng không được. Vì Giải Nobel Hòa bình do các nhân sĩ quốc tế tự ý đề cử , khi họ cảm nhận uy thế và hùng lực của bậc Cao tăng Việt Nam không ngừng ưu tư cho quyền sống, quyền con người cho 85 triệu dân theo tinh thần Vô úy, Từ bi cứu khổ cứu nạn của truyền thống hai nghìn năm Phật giáo Việt Nam.

Trả lời sự vu hãm, bôi nhọ của Cộng sản Hà Nội và bọn khuyển mã đội lốt Phật giáo hải ngoại, tưởng không gì bằng đọc một số lời tuyên bố tiêu biểu của các hiền nhân quân tử trên thế giới.

Trước hết là lời Chúc Xuân mới đây của ông Arne Lynngård, Chủ tịch Sáng hội Rafto, Vương quốc Na Uy :

“Nhân danh Sáng hội Rafto ở Vương quốc Na Uy, Thérèse và tôi xin gửi thông điệp đoàn kết đến nhân dân Việt Nam đang đấu tranh cho nhân quyền cơ bản. Là cư dân của một xã hội tự do, chúng tôi cảm thấy trách nhiệm phải nói lên cho những ai đang bị bịt miệng và bị đàn áp. Chính quyền phi pháp và vũ phu ở Hà Nội đang tiếp diễn chính sách đàn áp nhân dân họ, vi phạm nghiêm trọng các nghĩa vụ quốc tế.

“Chúng tôi biết rõ dũng lược, kiên cường và niềm hy vọng trong tim và trong hồn người dân Việt Nam. Trong những vị anh hùng lớn nhất của nhân loại có Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ, là người được Giải Nhân quyền Quốc tế Rafto năm 2006. Ngài là gương sáng đại biểu cho những giá trị cao sang của nhân loại. Dũng lược, đức hạnh tiêu biểu, và sự tinh tấn kiên trì của Hòa thượng là nguồn hứng cảm cho toàn thể các sắc dân trên địa cầu”.

Bà Thérèse Jebsen, Chủ tịch Điều hành Sáng hội Rafto, Vương quốc Na Uy, thì nói :

“Tôi xin gửi lời Chúc Tết đến tất cả các bạn Việt Nam.

“Vào tháng Ba năm 2007, tôi có niềm hân hạnh vô biên được trực tiếp gặp Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ tại ngôi Thiền viện của Hòa thượng ở Saigon. Buồn thay, cuộc gặp gỡ chỉ xẩy ra trong giây phút ngắn ngủi, vì công an xuất hiện bắt chúng tôi về đồn. Nhưng lòng tôi còn giữ mãi mối xúc động cực kỳ về cuộc trải nghiệm tuyệt diệu, khi được đứng sát gần một trong những tâm hồn cao cả nhất của nhân loại.

“Sáng hội Rafto tại Na Uy mang trong mình sự chiêm ngưỡng đời đời với những nhân vật hy hiến đời họ cho tự do, an lạc, qua cuộc đấu tranh cho nhân quyền và nhân phẩm. Uy lực cuốn hút nhân tâm của Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ, nhân cách, và năng lực suốt cuộc đời dài đã đặt Hòa thượng vào vị trí của một trong những người biện hộ xuất chúng nhất cho nhân quyền qua mọi thời đại. Sáng hội Rafto của chúng tôi tại Na Uy tiếp tục hậu thuẫn yêu sách cho dân chủ, tự do và nhân quyền của Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ và nhân dân Việt Nam”.

Từ Quốc hội Châu Âu ở thủ đô Brussels, Vương quốc Bỉ, Dân biểu Marco Cappato tuyên bố : “Đề cử Giải Nobel Hoà bình cho Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ, chúng tôi không chỉ tôn vinh nhân cách xứng đáng và giá trị mà phần lớn cuộc đời Hoà thượng phải chịu trong vòng lao lý qua bao chế độ, mà chúng tôi còn thừa nhận giá trị chính trị với tính hiệu quả của phương pháp bất bạo động của Hoà thượng như con đường thiện hảo làm thăng tiến dân chủ và nhân quyền”.

Bà Françoise Hostalier, cựu Bộ trưởng Bộ Giáo dục Pháp, tuyên bố : “Viễn kiến dân chủ của Hòa thượng Thích Quảng Độ vượt khỏi biên giới Việt Nam. Tháng 9 năm 2007, Hòa thượng tỏ tình liên đới với nhân dân và chư Tăng Miến Điện biểu tình đòi hỏi dân chủ, đồng thời Hòa thượng kêu gọi LHQ có hành động ngăn chặn đàn áp bạo động. Nhà cầm quyền Việt Nam đã phản ứng bằng chiến dịch quy mô vu khống, mạ lỵ Hòa thượng”.

Tại Hoa Kỳ quý vị Dân biểu Edward Royce (Cộng hoà), Zoe Lofgren (Dân chủ), Loretta Sanchez (Dân chủ) và Joseph Cao (Cộng hòa) viết rằng : “Sự đóng góp cho tự do của Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ mang tầm vóc quy mô lịch sử xứng đáng được quý thành viên trong Ủy ban Nobel Hòa bình thừa nhận. (...) Giải Nobel Hòa bình không chỉ vinh danh cho sự dũng cảm đề xướng hòa bình, mà còn công nhận sự chiến đấu âm thầm cho những ai đang hy sinh thân xác hằng ngày nhằm bênh vực nhân quyền và tự do tôn giáo tại Việt Nam hay bất cứ nơi nào khác”. (…) Hoà thượng là nguồn khởi hứng cho dân tộc Việt Nam, cho những người Việt sống ở hải ngoại (…) Dù chính quyền Việt Nam có đàn áp đến đâu, Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ vẫn tiếp tục đấu tranh trong nước để mang lại dân chủ cho Việt Nam. Tôi nghĩ trách nhiệm của những người như chúng ta đang sống ngoài này, là phải tiếp tục hỗ trợ cho những nỗ lực của Hoà thượng”.

Dân biểu Quốc hội Châu Âu, Marco Pannella :

“Đã biết bao năm tôi muốn gặp Hòa thượng Thích Quảng Độ. Tổng thư ký của Đảng Cấp tiến Liên quốc và Liên đảng chúng tôi là ông Olivier Dupuis đã từng đến biểu tình bất bạo động tại Việt Nam hậu thuẫn cho Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất. Chúng tôi vẫn tiếp tục hậu thuẫn. Nên chúng tôi quyết định đến Saigon để cám ơn Hòa thượng Thích Quảng Độ về cuộc đấu tranh, về chứng nhân và hùng lực của ngài. Chúng tôi đã từng đề nghị Giải Sakharov của Quốc hội Châu Âu cho Hòa thượng Thích Quảng Độ vì chúng tôi đánh giá ngài rất xứng đáng.

“Nhưng Hà Nội đã sợ. Hòa thượng Thích Quảng Độ đầy dũng lực dù rằng tuổi ngài đã cao. Hà Nội không muốn cho ai gặp ngài để cảm nhận ra hùng lực này. Đúng thế, những kẻ quan liêu ở HàNội sợ chúng tôi đến gặp Hòa thượng. Rồi cũng có lúc chúng tôi đến gặp ngài thôi. Đây là điều chắc chắn. Bởi vì cuộc gặp gỡ liên quan đến di sản của nền văn minh Châu Á, và cũng không riêng gì Châu Á. Đây chính là lý do vì sao chúng tôi đã nêu lên tại Quốc hội Châu Âu và Quốc hội Ý vấn đề tự do ở Việt Nam. Tự do cho tất cả mọi người, và tự do tôn giáo, là điều rất quan trọng tại Việt Nam : tự do tôn giáo.

“Phải nói rằng, đôi lúc chúng ta lâm cảnh tuyệt vọng trong cuộc đời tranh đấu của chúng ta. Những lúc ấy chúng ta phải tự nói với chính chúng ta, và tôi tin rằng Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ cũng tự nói như vậy. Đó là, khi cảm thấy không còn một niềm hy vọng nào nữa, thì lời đáp cần thốt lên, là “CHÚNG TA HÃY TỰ MÌNH BIẾN MÌNH THÀNH NIỀM HY VỌNG”. Và như thế, chúng ta không bỏ cuộc”.

Chùa Ba La Mật của Hòa thượng Thích Nhật Ban lại bị đàn áp, cướp giật

Viện Hóa Đạo vừa chuyển đến Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế bản Tường trình viết ngày 28.2.2009 của Hòa thượng Thích Nhật Ban cho biết sự đánh phá, bao che khủng bố Ban Đại diện Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất tỉnh Đồng Nai của nhà cầm quyền địa phương.

Chùa Ba La Mật ở Dốc 47, xã Tam Phước, huyện Long Thành, tình Đồng Nai do Hòa thượng Nhật Ban làm trú trì. Hòa thượng cũng là Chánh Ban Đại diện Giáo hội. Thời gian qua, thường xuyên cán bộ xã Tam Phước kết hợp với Mặt trận Tổ quốc, Ban Tôn giáo, Trưởng phòng Công an PA 38 tỉnh, tên Nguyễn Văn Dũng, chỉ đạo cho công an Phan Văn Liệt, Nguyễn Văn Nô và Nguyễn Văn Chức mặc thường phục lai vãng chùa Ba La Mật cùng với hai anh em côn đồ Mai Gia Cử và Mai Chí Cường sách nhiễu, đánh phá chùa qua nhiều hình thức.

Ví dụ như đập phá và hạ bảng “Văn phòng Đại diện GHPGVNTN tỉnh Đồng Nai”. Chúng còn lớn lối nói “ Ủy ban Nhân dân xã chỉ đạo bọn tao, Nhật Ban làm gì được ?”. Vừa qua, tên Mai Văn Cử vào chánh điện chùa cướp thùng Phước Sương trước sự chứng kiến của các Phật tử Đoàn Công Ánh, Huỳnh Tấn Tài và anh Hòa.

Trong mấy ngày Tết, chúng đột nhập chùa đốt 20 lá cờ Phật giáo, phá vỡ 5 cánh cửa kiếng, đập bể 40 chậu hoa. Hiện nay, về đêm chúng vất gạch, đá lên mái chùa gây náo động, khủng bố tinh thần. Hòa thượng Thích Nhật Ban báo trình Ủy ban Nhân dân và Công an, nhưng chẳng bao giờ được xử lý hay bảo vệ.