Thứ Năm, 9 tháng 9, 2010

Lý Sự

THÔNG CÁO BÁO CHÍ LÀM TẠI PARIS NGÀY 8.9.2010
Từ tiếm danh bằng ngôn ngữ, qủy luận đến tiếm danh tổ chức để tiêu diệt tổ chức, bài viết Lý Sự của Thượng tọa Thích Viên Định vạch trần âm mưu nham hiểm và dối trá tập kích Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất


PARIS, ngày 8.9.2010 (PTTPGQT) - Lời giới thiệu của PTTPGQT : Gần đây được phổ biến qua Mạng Internet hai lá thư của Hòa thượng Thích Minh Tâm kêu gọi Về Nguồn lần 4 bằng hình thức Ngày Hiệp Kỵ Lịch Đại Tổ sư tổ chức tại Đức quốc. Không là lời kêu gọi cúng kiến, nhớ ơn theo tín ngưỡng tôn giáo, mà là những quỷ biện hồ đồ về danh từ, qủy luận dối gạt về tổ chức nhằm đánh lạc hướng đấu tranh bảo vệ sự sống còn của Đạo pháp, sự vẹn toàn lãnh thổ của Quê hương trong tiến trình dân chủ hóa đất nước.

Thượng tọa Thích Viên Định, Phó Viện trưởng kiêm Tổng Thư ký Viện Hóa Đạo giở lại hồ sơ Phật giáo sau năm 1975, từ những văn kiện của Viện Hóa Đạo đến thực tế đàn áp của cộng sản đối với một tôn giáo lớn của dân tộc, là Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN).

Khủng bố và đàn áp chụp xuống đầu Phật giáo đồ Việt Nam nói chung và hàng giáo phẩm GHPGVNTN nói riêng. Đứng trước hoàn cảnh ấy, một số vị giáo phẩm cao cấp thuộc GHPGVNTN đã “nghĩ” và “tưởng” rằng muốn cứu Phật giáo cần phải “thỏa hiệp” với Nhà cầm quyền Cộng sản, nên với tư cách cá nhân chư vị tham gia Giáo hội Phật giáo Việt Nam, tức Giáo hội Phật giáo Nhà nước, do Đảng thành lập tại chùa Quán Sứ Hà Nội ngày 4.11.1981. Đó là các vị giáo phẩm cố Hòa thượng Thích Trí Thủ, cố Hòa thượng Thích Thiện Siêu, Hòa thượng Thích Minh Châu, Hòa thượng Thích Trí Tịnh… Thế nhưng các Ngài không tiếm danh GHPGVNTN khi đặt tên cho Giáo hội công cụ chính trị mới, vì các Ngài đặt tên khác gọi là “Giáo hội Phật giáo Việt Nam” để phân biệt với GHPGVNTN.

Dù ai muốn trách gì các ngài chăng nữa, cũng không thể nói các ngài tiếm danh GHPGVNTN như hiện trạng đang xẩy ra ngày nay ở hải ngoại. Đó là nói trên mặt hình thức. Còn trong thực tế, thì hỡi ôi, Cố Hòa thượng Thích Trí Thủ đã bị cộng sản bức tử năm 1984, Phật giáo Việt Nam của từ bi, trí tuệ, nay trở thành đạo mê tín dị đoan, Tăng đoàn bị hủ hóa, quần chúng bơ vơ không đạo lý. Đây là chính sách đảng Cộng sản truất gốc văn hiến dân tộc, đục phá nền Đạo Cứu Người của Phật giáo.

Từ lý sự đến lý sự cùn cách nhau bằng sợi tóc. Kẻ ở bên kia bờ mê vọng chỉ thấy đại ngã mình căng to như cánh buồm không gió, lấy hý luận ve vuốt tiểu tâm, lấy biến kế sở chấp (1) làm chân lý. Kẻ ở bên này đã xa lìa hý luận, nhờ vậy thấy rõ chúng sinh đau khổ cần cứu độ, thấy đạo pháp bị uy hiếp nên đứng lên bảo vệ. Hãy lấy ví dụ sau đây để thấu hiểu vấn đề lý và sự theo tinh thần Kinh Hoa Nghiêm :

Có người nói rằng sợi tơ nhện bền chắc 3 lần hơn dây sắt, tính đàn hồi 15 lần hơn dây sắt. Ắt rất đông những kẻ dùng suy đoán hạn hẹp, cố tín nhao lên phản đối : Vô lý, thậm vô lý, làm sao dây sắt lại thua tơ nhện mong manh kia ? Nói láo, nói láo, không thể nào tin được ! Cãi qua cãi lại đến văng tục ngày đêm, hùng hục nhiệt tình đến có thể ăn tươi nuốt sống nhau, dù là người đồng bào và đồng đạo.

Làm gì trước cảnh hý luận nơi chợ quạ kia ? - Hãy dùng trí tuệ bát nhã chiếu soi, hay kiến thức khoa học mở lối. Bằng cách đó nhà khoa học đo đạt để chứng minh rằng : tơ nhện hình thành bằng dạng sợi xoắn, giàu chất alanine, làm cho tính đàn hồi dẻo bền đo được 1200 mégapascals, sức kéo cho đến khi tơ nhện đứt lên tới 31%.

Trong khi ấy, dây sắt bền nhất, một hợp kim giữa sắt và carbone, đem ra đo thì sức đàn hồi chỉ được 400 mégapascals, và sức kéo cho đến khi dây sắt đứt chỉ 2%. Thế là chẳng ai còn cãi chối được nữa, trừ những kẻ tâm thần trong nhà thương điên.

Cho nên việc đời cần có kiến thức và trí tuệ mới giải quyết thực tại thay vì hý luận bâng quơ theo lý luận đuổi gà loanh quanh nơi sân chuồng.

Sau đây là toàn văn bài Lý Sự của Thượng tọa Thích Viên Định nói lên LÝ và SỰ chân chính của GHPGVNTN :


Lý Sự

Hiến Chương và Nội Qui Viện Hoá Đạo Giáo Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN) đã quy định về hệ thống tổ chức và nhân sự rất đầy đủ. Nhưng đầu năm 1975, nhằm tăng phần bảo vệ uy tín và an toàn cho Giáo Hội trước tình hình biến động dồn dập của đất nước, Giáo Hội đã phải ra “Thông Tư số 150” do Hòa thượng Thích Trí Thủ, Viện trưởng Viện Hoá Đạo, ký ngày 25.1.1975. Thông tư viết :

“…Để tránh mọi ngộ nhận có thể có đối với lập trường và đường hướng cố hữu của Giáo Hội, Viện Hóa Đạo kính yêu cầu quí vị hãy thận trọng, không nên tham gia bất cứ tổ chức nào ngoài tổ chức của Giáo Hội…”

Rồi tiếp đến là “Thông Tư số 002” cũng do Hoà thượng Thích Trí Thủ, Viện trưởng Viện Hóa Đạo, ký ngày 16. 3. 1976, nội dung nhằm ngăn ngừa những kẻ muốn đứng chân trong chân ngoài, vừa muốn làm thành viên GHPGVNTN, nhưng lại tham gia vào các tổ chức, Giáo hội khác, làm biến tướng lập trường chân chánh, có nguy cơ dẫn đến sự nguy vong của Giáo Hội :

“ … Những thành viên nào trong các Ban Đại Diện hiện hữu, từ Chánh Đại diện trở xuống, nếu đã chính thức gia nhập và hoạt động cho các Giáo phái hay đoàn thể ngoài Giáo Hội, dù đã có đơn từ chức hay không, thì được coi như đã tự ý ra khỏi Giáo Hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất…”

Tuy Viện Hoá Đạo đã ra Thông Tư số 150 và nhất là Thông Tư số 002, nhưng trước sự đe doạ, khủng bố, dụ dỗ của Nhà cầm quyền Cộng sản, vẫn có những thành viên vi phạm các qui định trong hai Thông Tư trên, dẫn đến việc Đại Hội Khoáng Đại Kỳ VII năm 1977 tại chùa Ấn Quang Sài gòn, Ban Tổ Chức Đại Hội phải yêu cầu Ban Trật Tự mời ra khỏi Hội Trường những vị đã tham gia vào các tổ chức, giáo phái khác ngoài GHPGVNTN, không có tên trong danh sách thành viên được mời tham dự Đại Hội, mặc dù các vị này là thành viên kỳ cựu trong các Ban Đại Diện GHPGVNTN các Tỉnh, Thành… trước đây.

Sau thời gian đầu thành lập các Ban, Hội, Giáo phái như Ban Liên Lạc Phật Giáo Yêu Nước, v.v… để phân hóa lực lượng GHPGVNTN. Đến năm 1981, một số thành viên lãnh đạo cao cấp của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất bị Nhà cầm quyền cộng sản khủng bố, đe doạ, dụ dỗ, tham gia thành lập một Giáo Hội mới của nhà nước, lấy tên là “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam”, là thành viên trong Mặt Trận Tổ Quốc, một tổ chức chính trị, công cụ của đảng Cộng Sản Việt Nam.

Đến năm 1982, sau khi hai Hoà thượng Thích Huyền Quang, Phó Viện trưởng Viện Hoá Đạo và Hoà thượng Thích Quảng Độ Tổng Thư ký Viện Hoá Đạo bị bắt đưa đi lưu đày về Quảng ngãi và Thái Bình xa xôi, Đại Lão Hoà thượng Thích Đôn Hậu, Chánh Thư ký kiêm Xử Lý Viện Tăng Thống đã triệu tập một cuộc họp tại chùa Vạn Phước, nơi Hoà thượng đang dưỡng bệnh, để tìm cách ổn định Giáo Hội. Một số vị trước kia là thành viên GHPGVNTN, nhưng nay đã tham gia vào Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam, thuộc Mặt Trận Tổ Quốc, cũng đến tham dự. Thấy vậy, Hoà thượng Thích Pháp Tri, Phó Viện trưởng Viện Hoá Đạo, đứng lên phát biểu rằng : “ Kính bạch Hoà thượng Thích…(tên)…, nguyên… (chức vụ)… Viện Hoá Đạo…”, nghe Hoà thượng Pháp Tri nói đến đó, tức thì vị Hoà thượng được nêu danh này liền đứng phắt dậy lớn tiếng cắt lời rằng : “Ai ?, Ai đã cách chức tôi ? Ai cách chức tôi hồi nào ? Tại sao gọi tôi là nguyên…… Viện Hoá Đạo ?” Thấy vị này giận dữ to tiếng, kẹt quá, không muốn tranh cãi, Hoà thượng Thích Pháp Tri, thuộc hệ phái Theravada Nam Tông, trả lời cho qua chuyện rằng : “ Tôi chỉ học Pali nên không biết chữ Nho, tôi cứ tưởng nguyên là còn nguyên nên nói như vậy, thôi cho tôi xin lỗi.” Có lẽ vị Hoà thượng này đã gia nhập vào Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam, thuộc Mặt Trận Tổ Quốc, đã quên nội dung qui định trong Thông Tư số 002 của Viện Hoá Đạo, ban hành ngày 13.6.1976, nên không biết rằng mình không còn là thành viên của GHPGVNTN nữa, hoặc Ngài cố tình muốn đứng chân trong chân ngoài ?

Ngôn ngữ Việt Nam rất phong phú, muốn giải thích thế nào cũng được, tuy nhiên, ai cũng hiểu ngầm rằng, vì Hoà thượng Pháp Tri không muốn to chuyện, mất lòng, nên Ngài giải thích khác đi cho êm chuyện mà thôi. Đã không tuân hành qui định của Giáo Hội, tham gia vào những tổ chức khác không cùng lập trường với Giáo Hội, ngoài tổ chức Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, mà vẫn cứ coi mình vẫn còn là thành viên trong GHPGVNTN, vẫn lớn tiếng hỏi : “Ai cách chức ?”, “Cách chức hồi nào ?”, “Loại bỏ hồi nào ?”

Không ý nhị như Hoà Thượng Thích Pháp Tri, một sư cô đệ tử của Hoà thượng Thích Hành Trụ, khi tác bạch thỉnh chư Tăng trong một ngày Giỗ tại chùa Đông Hưng, đã tỏ thái độ dứt khoát rằng : “ Kính bạch Hoà thượng… (tên)… Giáo hội Nhà nước…”. Vị Sư cô này đứng trên chánh điện dùng micro để thưa vọng xuống nhà Tổ, nên cả chùa, trong ngoài ai cũng nghe. Vị Hoà thượng theo Giáo Hội Nhà nước này nỗi giận to tiếng hỏi : “Ai ?, Ai dám gọi tôi như vậy ? Việc này làm Hoà thượng Hành Trụ không biết ăn nói sao, kẹt quá, Ngài đành phải rầy la vị Sư cô Đệ tử này để Hoà thượng kia nguôi giận.

Những chuyện như vậy, tưởng đâu đã hết, nhưng mãi đến sau này, đây đó lại tiếp tục xảy ra. Năm 2003, sau Đại Hội Bất Thường tại Tu viện Nguyên Thiều, vẫn có những cựu thành viên GHPGVNTN, tuy đã gia nhập Giáo Hội thuộc Mặt Trận Tổ Quốc, vẫn lên tiếng kiện cáo rằng, họ vẫn còn là thành viên GHPGVNTN, sao tổ chức Đại Hội mà không mời những vị đó tham dự ?

Từ năm 2004, một số thành viên các Chi bộ GHPGVNTN Hải Ngoại cũng tham gia vào các tổ chức khác bên ngoài, không cùng lập trường với GHPGVNTN, nhưng cứ to tiếng nói rằng mình vẫn “còn” là thành viên của GHPGVNTN.

Năm 1981, Nhà cầm quyền Cộng sản cố tìm cách tiêu diệt GHPGVNTN, nhưng không được, vì nhị vị Hoà thượng Thích Huyền Quang, Phó Viện trưởng Viện Hoá Đạo và Hoà thượng Thích Quảng Độ, Tổng Thư ký Viện Hoá Đạo lúc bấy giờ, cương quyết không đồng ý việc đem GHPGVNTN sáp nhập Giáo Hội Nhà nước. Hai Ngài đã chấp nhận bị lưu đày, tù tội để bảo vệ Giáo Hội, chờ ngày phục hoạt. Sau biến cố năm 1981, Viện Hoá Đạo bị tê liệt một thời gian, nên các Phật sự bị ngưng trệ.


Năm 1992, Đại Lão Hoà thượng Thích Đôn Hậu, Chánh Thư ký kiêm Xử Lý Viện Tăng Thống viên tịch để lại Chúc Thư, giao ấn tín, uỷ thác cho chư vị : “…Hoà Thượng Thích Huyền Quang, Quyền Viện trưởng Viện Hoá Đạo, Hoà thượng Thích Pháp Tri, Phó Viện trưởng Viện Hoá Đạo, Hoà thượng Thích Quảng Độ, Tổng Thư ký Viện Hoá Đạo cùng chư vị còn lại trong Hội Đồng Lưỡng Viện tiếp tục điều hành các Phật sự của Giáo Hội…”. Thời cơ đã đến, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất đã tái phục hoạt trong thực tế, Viện Hoá Đạo đã hoạt động trở lại. Đại Lão Hoà thượng Thích Huyền Quang đã nhân danh Quyền Viện trưởng Viện Hoá Đạo GHPGVNTN, ấn ký, phổ biến, ban hành các Quyết Định, Thông Tư, Thông Bạch của Viện Hoá Đạo GHPGVNTN.

Tháng mười năm 2003, sau Đại Hội Bất Thường ở Tu Viện Nguyên Thiều tại Bình Định, GHPGVNTN kiện toàn gần như đầy đủ Hội Đồng Lưỡng Viện, tức hai Viện Tăng Thống và Viện Hóa Đạo. Tiếp đó là các Ban Đại Diện các Tỉnh, Thành, Quận, Huyện lần lượt tái phục hoạt.

Năm 2004, hoàn cảnh đất nước đã thay đổi, không tiêu diệt GHPGVNTN được nữa, Nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam thay đổi đường hướng, dùng Nghị Quyết 36, tìm cách mua chuộc một số nhân sự trong Giáo Hội để làm biến tướng, thay đổi lập trường, đường hướng, tổ chức của GHPGVNTN. Việc làm thay đổi trong nước bất thành, Nhà cầm quyền cộng sản xoay sang đánh phá Văn Phòng II và các Giáo Hội Hải Ngoại.

Cùng bài bản cũ, giống như cách làm trước năm 1981, sang đến năm 2004, ở Hải Ngoại, cũng bắt đầu xuất hiện những Ban, Hội, Giáo phái, với mục đích phân hóa lực lượng của GHPGVNTN, làm cho Giáo Hội suy yếu dần. Cuối cùng tiến đến thành lập Giáo Hội riêng để chống lại GHPGVNTN truyền thống. Nhưng lần này không lấy tên khác, như “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam” chẳng hạn, mà dùng ngay tên “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất” mới nghiệt ngã làm sao. Khiến dư luận, quần chúng các giới, chư Tăng, Phật tử không biết đâu mà theo.

Cho nên, phải căn cứ Hiến Chương và Nội Qui Viện Hoá Đạo GHPGVNTN mới biết Giáo Hội nào là thật, Giáo Hội nào là giả mà thôi. Đúng là “Hai hình Hành Giả mờ trời đất, Một phép Như Lai rõ chính tà”.

Hiến Chương của GHPGVNTN đã công bố lập trường phục vụ cho nhân loại và dân tộc. Hệ thống tổ chức Giáo Hội theo Hiến Chương, bản tu chính năm 1973, Chương Thứ Tư, các Điều 23, 24, 25, 26 và Chương Thứ Chín, Điều 36, và Nội Qui Viện Hoá Đạo, Chương I, Điều 2 và 18 đã đề cập rất đầy đủ. Các Tổ chức, Giáo Hội tại các Tỉnh, Thành, Quận… trong nước và các Chi Bộ Hải Ngoại trực thuộc Viện Hoá Đạo, do Viện Trưởng Viện Hoá Đạo ký Quyết Định phê chuẩn mới chính thức là tổ chức thành viên trong GHPGVNTN. Để bổ túc thêm, ngày 25.1.1975, GHPGVNTN lại ra Thông Tư số 150 và ngày 13.6.1976, ra Thông Tư số 002, đều do cố Hoà thượng Thích Trí Thủ, Viện trưởng Viện Hoá Đạo ký, với nội dung xác định tư cách thành viên GHPGVNTN rất rõ ràng.

Mọi Tổ chức, Giáo hội thành viên thuộc GHPGVNTN phải tuân theo Hiến Chương GHPGVNTN và Nội Qui Viện Hoá Đạo và phải do Viện Trưởng Viện Hoá Đạo ký Quyết Định phê chuẩn mới hợp pháp.

Các Tổ chức, Giáo hội, với nhiều lý do, dù mang danh GHPGVNTN, nhưng không tuân theo Hiến Chương và Nội Qui Viện Hoá Đạo, không do Viện Trưởng Viện Hoá Đạo ký Quyết Định phê chuẩn, thì đương nhiên, các Tổ chức, Giáo Hội đó không thuộc GHPGVNTN.

Hiến Chương, Nội Qui, lập trường, đường hướng, tổ chức của GHPGVNTN đã rất rõ ràng như vậy, nhưng với sức mạnh của Nghị Quyết 36, nhiều cá nhân thành viên trong các Chi bộ GHPGVNTN Hải Ngoại đã bị biến tướng, điên đảo, thay đổi lập trường làm phân rã các Giáo Hội Hải Ngoại.

Nhà cầm quyền Cộng sản chủ trương vừa đánh phá về mặt tổ chức như : GHPGVNTN không có Hoà thượng Thích Huyền Quang và Hoà thượng Thích Quảng Độ lãnh đạo, GHPGVNTN đăng ký với Nhà cầm quyền xin phép để hoạt động, GHPGVNTN - Hải ngoại không liên hệ hành chánh với Giáo Hội trong nước, không cần Viện trưởng Viện Hoá Đạo ký Quyết Định công nhận.

Hoặc đánh phá về mặt tư tưởng, làm biến tướng lập trường, đường hướng của GHPGVNTN như, vận động các thành viên GHPGVNTN hợp tác với Nhà cầm quyền để làm văn hoá, từ thiện, xã hội, về hợp tác tổ chức Hội thảo tại Đại học Vạn Hạnh (2007), về Việt Nam hợp tác với Nhà cầm quyền Cộng sản tổ chức Đại lễ Vesak (2008)… và rất nhiều lý do, lý luận được đưa ra để mê hoặc, dụ dỗ, thuyết phục, đánh lừa dư luận như :

- Hoa Kỳ là kẻ cựu thù mà nay đã bang giao hợp tác làm ăn với Việt Nam, tại sao người Việt Nam ở Hải Ngoại lại không về hợp tác làm ăn ?
- Hợp tác với Nhà cầm quyền cộng sản làm văn hoá, từ thiện là để giúp dân chúng trong nước bớt nghèo khổ, chậm tiến...
- Ngày nay Việt Nam không còn Cộng sản nữa, mà đã trở thành tư bản rồi.
- Nhà cầm quyền Việt nam tổ chức Đại lễ Phật Đản Vesak chỉ “thuần tuý tôn giáo, không có chính trị”…

Mới nghe qua những lý luận này, nhiều người cho là cũng có lý. Nhưng xét kỷ lại hoàn cảnh 86 triệu người dân Việt Nam trong nước, suốt 35 năm qua, phải chịu sống trong cảnh đau khổ, khốn cùng, mất hết mọi quyền tự do, dân chủ, nhân quyền, không còn bình đẳng, không có công lý, hàng ngàn, hàng triệu dân oan mất nhà, mất đất, kiện tụng, kêu khóc vang trời từ năm này sang năm khác không ai đoái hoài xét xử. Và hơn 1 triệu đồng bào Việt Nam phải liều chết bỏ mạng trên rừng, dưới biển, chạy ra tỵ nạn ở nước ngoài để tìm tự do, lẽ nào nay lại có thể bắt tay, hợp tác, ủng hộ chế độ bạo quyền độc tài cộng sản làm cho dân chúng phải tiếp tục sống dưới cảnh bị áp bức, tối tăm, đày đoạ cho đành.

Là thành viên của GHPGVNTN, khi làm từ thiện, sao không hợp tác với Tổng Vụ Từ Thiện của GHPGVNTN - Hải ngoại, Văn Phòng II Viện Hoá Đạo, hay Tổng Vụ Từ Thiện trong nước, lại đi hợp tác với các tổ chức bên ngoài Giáo Hội ?

Là thành viên của GHPGVNTN lại không lo tổ chức ngày Hiệp Kỵ các Thánh Tử đạo, lịch đại Tổ sư và các bậc Tiền bối hữu công vào ngày mồng 8 tháng Chạp Âm lịch hàng năm đã được Giáo hội qui định, lại tự ý hợp tác với người ngoài Giáo hội tổ chức Hiệp Kỵ vào các ngày khác ?

Là thành viên của GHPGVNTN sao không chấp hành Hiến Chương và Nội Qui Viện Hoá Đạo ? Đi ngược lại lập trường, đường hướng của Giáo Hội ? Chống phá Giáo Chỉ của Đức Tăng Thống và Thông Bạch của Viện Hoá Đạo ?

Sau Đại Lễ Vesak, giáo sư Lê Mạnh Thát, Trưởng ban tổ chức, công bố việc Nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam đăng cai tổ chức Vesak chỉ là một việc làm có tính cách chính trị, từ đó những người vận động chư Tăng, Phật tử về Việt Nam tham dự mới im tiếng.

Hiện nay, có những tổ chức Giáo Hội, với nhiều lý do, mang danh nghĩa GHPGVNTN nhưng không liên hệ hành chánh với Viện Hoá Đạo, không được Quyết Định công nhận của Viện Hoá Đạo. Những tổ chức cùng tên này, lúc thì xưng là thành viên của GHPGVNTN trong nước, có lúc lại nói là không.,Làm cho lẫn lộn trắng đen, thật giả. Các tổ chức Giáo Hội không có lý lịch rõ ràng này, không chấp hành Hiến Chương, Nội qui, lập trường, đường hướng, tổ chức của GHPGVNTN truyền thống. Những tổ chức Giáo Hội này đã làm tổn hại nhiều đến uy tín của GHPGVNTN truyền thống, làm cho dư luận bên ngoài lẫn lộn, không biết tổ chức Giáo Hội nào mới là thành viên Hải Ngoại chính thức của GHPGVNTN truyền thống do Đại Lão Hoà thượng Thích Quảng Độ, Xử Lý Viện Tăng Thống kiêm Viện trưởng Viện Hoá Đạo, đang lãnh đạo và tổ chức Giáo Hội nào là mạo nhận. Việc làm hoang mang này là cách đánh phá GHPGVNTN của Nhà cầm quyền cộng sản.

Kiểu cách lộng giả thành chân trên đây là minh chứng cho thấy lá bài Cộng sản đang muốn thực hiện cho bằng được cái mưu tính ban đầu, là thành lập một “GHPGVNTN không Huyền Quang, Quảng Độ”, dùng những Giáo Hội mạo danh để tiêu diệt GHPGVNTN truyền thống do Đại Lão Hoà thượng Thích Quảng Độ lãnh đạo.

Đây là cách Nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam dùng Phật tử đánh Phật tử, dùng Sư đánh Sư, dùng GHPGVNTN giả mạo đánh GHPGVNTN truyền thống và làm suy yếu GHPGVNTN – Hải ngoại, Văn Phòng II Viện Hoá Đạo, mà hậu quả tất yếu là dập tắt tiếng nói của GHPGVNTN truyền thống trong nước trong công cuộc phục hồi quyền pháp lý của Giáo hội, phục hồi nhân phẩm, nhân quyền, mang lại tự do, dân chủ cho toàn thể nhân dân.

Tỳ kheo Thích Viên Định



----------------------------(1) tức Biến kế sở chấp tính (Phạn ngữ parikalpita-svabhava) có nghĩa cái ta mê muội chấp bừa hết mọi sự. Kẻ phàm phu do vọng động mà nương vào những cái không thật, nên chấp nhận bậy bạ mà tưởng rằng ta có thật, các pháp, các sự vật có thật (chấp pháp y tha khởi). Những đánh giá mê mờ này nằm trong vọng tình chứ không có trong lý thật.

Chuyện Không Thể Không Nói

Kính chuyển đến Quý Độc Giả
Kính mong được Quý Vị giúp phổ biến rộng rãi
Chân thành cám ơn Quý Vị
Trần Kiên Cường

Tập Đoàn Về Nguồn hãy tổ chức “Ngày Sám Hối”

Trong võ thuật, các võ sư thường cho biết kỹ thuật trả đòn bao giờ cũng gay go hơn ra chiêu, vì muốn trả đòn thì cần phải biết hoặc đoán được các chiêu số của đối thủ, tức là phải biết đối thủ sẽ tiến thoái ra sao, nhất là cách trả đòn phải có nghệ thuật, và một khi đã rõ được hết đòn của đối phương, thì đòn đánh trả của mình mới có hiệu quả. Đối với bọn phàm phu Ma tăng trong Tập đoàn Dị giáo Về Nguồn, chúng đứng trong bến-nước-bùn mà còn học đòi đánh đấm quý Phật tử ủng hộ Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất thì khác nào trứng chọi đá, chúng thất bại là chuyện dĩ nhiên, vì bất cứ ai đọc bài chúng viết là như được nghe kể chuyện khôi hài. Nhưng những chuyện của đám Ma tăng Về Nguồn này xin được gác qua, rồi sẽ bàn tới chúng, là vì trước hơn mọi chuyện Trần Kiên Cường tôi phải xin kể lại một sự việc cũ về cách trả đòn của Một Nhà Sư Cô Đơn, tuy diễn biến đã xảy ra cách đây 10 năm nhưng lại rất thú vị, nên tôi cần phải nhắc lại.

Cách trả đòn của Nhà Sư Cô Đơn
“Nhà Sư Cô Đơn” là danh gọi mà báo chí hải ngoại hồi năm 2000 đã đặt cho Đại Lão Hòa Thượng Thích Huyền Quang, vị Sư lúc đó vẫn đang bị Việt Cộng quản chế tại một ngôi nhà vắng-trước-trống-sau ở quận Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi, dù khi ấy Ngài vẫn đang đảm nhiệm Xử Lý Thường Vụ Viện Trưởng Viện Tăng Thống Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, một chức vụ xem như cao nhất trong hàng Tăng Sĩ tại Việt Nam. Nhưng có điều trớ trêu (hay điều đáng buồn) là Ngài chỉ được phép ở trong ngôi nhà vắng-trước-trống-sau này, chỉ có một cái bàn thờ nhỏ và một chiếc chõng nhỏ (chõng = giường bằng tre), và hằng ngày Đại Lão Hòa Thượng chỉ được phép đứng từ bên này nhìn sang ngôi Chùa trước nhà, nơi mà bọn công an đã ra lệnh cho Ngài là “không được léo hánh tới đó”!

Sáng ngày Thứ Tư 5 tháng 7 năm 2000, một nhóm 6 người gồm có Trưởng và Phó Ban Tôn giáo quốc doanh và mấy tên công an kéo đến “nhà” của ĐLHT Thích Huyền Quang để hung hãn thẩm vấn Ngài, nguyên nhân chỉ vì trước đó không lâu Ngài đã viết một bức thư đề nghị Đảng và Nhà nước Việt Cộng hãy “lấy ngày 30 tháng 4 làm Ngày Sám Hối và Chúc Sinh toàn quốc”.
Cuộc thẩm vấn của Ban tôn giáo quốc doanh và bọn công an Việt Cộng chú trọng vào việc nạt nộ với những lời lẽ cộc cằn và vô lễ nhằm trấn áp tinh thần Vị Đại Lão Hòa Thượng. Có điều rất trớ trêu và rất tức cười là những kẻ đi thẩm vấn với cung cách đó lại phải lúng túng ngượng nghịu vì bí lối khi bị Hòa Thượng vặn ngược mọi điều. Xin được nhắc lại đây vài câu dẫn chứng.

Công an hỏi: “Ông” ở nơi xó góc này, chẳng bước chân ra khỏi cửa, biết gì về tình hình mà viết lung tung ! “Ông” có biết rằng đất nước ta đang từng ngày đi lên không? Đời sống nhân dân ngày càng tiến bộ rõ nét. Ai đói nghèo đâu mà ông bảo là nhân dân nghèo đói? “Ông” muốn sách động nhân dân chứ gì?
Hòa Thượng đủng đỉnh trả lời: Đảng và Nhà nước viết đầy trên tường là “Dân biết, Dân làm, Dân bàn, Dân kiểm tra”, vậy nghĩa là gì? Các ông giải thích tôi nghe thử.Luật nào cấm tôi phát biểu? Các ông nói tôi nghe thử. Chính nhà nước kêu gọi “xóa đói, giảm nghèo” trên tivi, trên radio, trên báo chí kia mà. Không đói sao mà xóa? Không nghèo sao mà giảm? Hả các ông? Ngay ở chỗ quản thúc tôi đây, ngày nào cũng có người tới xin tiền, xin gạo, không đói sao họ lại đi xin? Các anh giảng tôi nghe coi.
Đại Lão Hòa Thượng trả đòn bằng những câu hỏi đặt ngược lại kiểu đó, thì dù bọn công an Việt Cộng có rước tên tổng bí thư Đảng hay những tên lý thuyết gia sừng sỏ Việt Cộng nào tới, chắc chắn chúng cũng phải chào thua Ngài, không thể trả lời nổi. Có thể nói là những câu trả lời sau đó, Đại Lão Hòa Thượng luôn ở thế dồn bọn công an vào ngõ cụt, đường cùng. Có lúc chúng cũng… đổ quạu, nhưng Ngài chẳng hề sợ sệt, nghĩa là Ngài cứ tỉnh bơ, chẳng tỏ vẻ gì cả.

Cuối cùng, vì đuối lý trước vị Hòa Thượng cao niên, bọn tôn giáo quốc doanh và công an liền nháy mắt nhau để đánh… nước bài chuồn, nhưng chúng cũng ráng vớt vát một câu cuối:
Công an hỏi: “Ông” khó chịu lắm. “Ông” lẩm cẩm lắm. “Ông” cứ liều cái mạng già của ông để nói càng, viết càng như vậy mãi sao?
Hòa Thượng thủng thỉnh nói: Tôi lẩm cẩm chỗ nào? Tôi ăn nói đàng hoàng lịch sự, tôi nói chuyện gì cũng có đầu có đuôi, có đủ chứng lý, số liệu và sự kiện chính xác. Nếu tôi lẩm cẩm thì sao các anh còn tới đây “làm việc” với tôi? Các anh lại nói “tôi liều cái mạng già” là các anh xúc phạm tôi đó. Tôi già nhưng tôi không nói bậy, không nói láo, nói lừa, nói vu khống. Tôi già nhưng tôi nói chuyện chính đáng, có sự thật rành rành trước mắt chứng minh. Đảng các anh muốn có người liều mạng bảo vệ đảng, thì Giáo Hội chúng tôi cũng có rất nhiều người can cường, bất khuất bảo vệ Đạo, mà tôi là một trong những người sẵn sàng hy sinh thân mạng để bảo vệ Đạo Pháp và Dân Tộc. Nhưng tôi nói cho các anh biết, Việt Nam là dân tộc hiếu hòa, tôn trọng lễ nghĩa. Hôm nay các anh đến “làm việc” với tôi một cách cộc cằn, hung hãn, thiếu văn hóa và thiếu lễ độ. Các anh muốn chọc tức để tôi động não mà chết chứ gì? Các anh lầm rồi. Các anh chưa hiểu được lòng dân, thì làm sao hiểu được người tu hành. Đừng nói thêm chi nữa, các anh về trình với đảng của các anh đưa tôi ra tòa đi, rồi sẽ cùng nhau đối chất công khai. Nơi thôn làng hẻo lánh này, các anh muốn nói ngược nói xuôi gì cũng được, có ai biết đâu!
Bọn công an và ban tôn giáo quốc doanh Việt Cộng cứ tưởng rằng lấy cớ thẩm vấn để hù dọa được Nhà Sư, ai ngờ bị Hòa Thượng vạch mặt kể tội nguyên cả cái Đảng Việt Cộng tàn ác độc tài. Chúng nghe Ngài thách thức mà đành lắc đầu chịu lép vế.
Sau cuộc “thẩm vấn” như thế, bọn công an viết biên bản và yêu cầu Đại Lão Hòa Thượng ký nhận, nhưng Hòa Thượng đọc xong liền trả lời: “Biên bản chỉ ghi lời các anh vu cáo, đâu có ghi lời của tôi mà bảo tôi ký”. Công an liền… xuống nước năn nỉ Ngài. Thông thường thì người bị thẩm vấn phải năn nỉ, nhưng trường hợp này lại thấy chính bọn công an năn nỉ ngược, đúng là chuyện như đùa, rất tức cười. Để bọn chúng đi khuất mắt sớm, Đại Lão Hòa Thượng đành phải ký tên, nhưng trước khi ký Ngài đã ghi rõ rằng 6 người có đến “nhà” Ngài, họ đã hỏi đủ thứ, Ngài trả lời đầy đủ, nhưng không đọc thấy họ ghi vào biên bản, cho nên Ngài sẽ không chịu trách nhiệm về những điều họ báo cáo miệng.
Ai cũng thấy cách trả đòn của Đại Lão Hòa Thượng đối với bọn công an nhằm phân tích về việc Ngài đề nghị Đảng Việt Cộng hãy tổ chức “Ngày Sám Hối” và “Chúc Sinh toàn quốc” thật rất tuyệt vời.

Ma tăng Về Nguồn bày chuyện Đại hội Về Nguồn
Thời gian vừa qua, sau khi sư Minh Tâm phổ biến hai “Lá Thư” vận động tổ chức Ngày hiệp kỵ Lich Đại Tổ Sư tức Đại hội 4 Ngày Về Nguồn tại Âu Châu, thì lập tức Phật Tử truyền thừa khắp thế giới đều lên tiếng vạch mặt phản Giáo Hội, phản Thầy Tổ của Tập đoàn Dị giáo Về Nguồn do sư Minh Tâm, chùa Khánh Anh ở Pháp điều hành. Nguyên nhân vì qua hai “Lá Thư” này, Minh Tâm đã huênh hoang, nguỵ biện, kể cả việc hắn ba hoa chích choè rằng Tăng đoàn Dị giáo Về Nguồn là… đại diện hợp pháp và duy nhất của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất (GHPGVNTN). Do đó quý Phật Tử ủng hộ GHPGVNTN dưới sự lãnh đạo của Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ đã phản ứng mạnh với nhiều lập luận hợp lý, hợp với Hiến Chương, Lập Trường và Nội Quy của Giáo Hội Truyền Thừa, những lập luận đưa ra đã khiến Minh Tâm và bọn Về Nguồn… ngọng. Thế là Tập đoàn Dị giáo Về Nguồn liền sai biểu bọn đệ tử của Minh Tâm, Như Điển, … nhao nhao lên như… bầy ruồi vỡ tổ. Bọn này thực sự chỉ biết chửi tục, chúng dựng đứng ra đủ điều láo lếu, đúng là loài sâu bọ lên làm người. Tưởng cũng cần nói rõ: bọn đệ tử này của Minh Tâm có kẻ thật, và cũng có… kẻ giả, mà kẻ giả là những cái nick-ma của sư Minh Tâm, sư Như Điển, sư Quảng Ba, v.v. chớ không còn ai khác, thật là một quang cảnh bát nháo khó tưởng tượng nổi. Điểm đặc biệt đáng nói đầu tiên là chính Minh Tâm trong “Lá Thư thứ hai” và cả đám đệ tử cà chớn của hắn đều chối rằng chúng không hề Tiếm Danh GHPGVNTN, cho nên Trần Kiên Cường tôi xin phép được kể lại từ lúc khởi đầu có nhóm Về Nguồn, tất cả đã diễn ra như sau:

Ngày 7 tháng 1 năm 2007, sư Minh Tâm, chùa Khánh Anh ở Pháp, bỗng tự ý triệu tập cuộc họp Tăng Ni, vượt khỏi khuôn khổ của Hiến Chương và Quy Chế GHPGVNTN. Tuy sư Minh Tâm đã là thành viên của GHPGVNTN, nhưng từ cuộc họp tự ý kể trên, Minh Tâm lại cho thành lập một Tổ chức mới lấy tên là “Tăng Ni Việt Nam hải ngoại” do chính sư Minh Tâm làm Trưởng ban Điều hợp. Thế rồi 9 tháng sau, trong 3 ngày 21, 22 và 23 tháng 9 năm 2007, sư Minh Tâm lại triệu tập Đại hội Về Nguồn tại chùa Pháp Vân ở thành phố Toronto, Canada, nghĩa là sư Minh Tâm quyết đẩy mạnh việc ly khai GHPGVNTN, và vì vậy mà từ đó Tổ Chức của Minh Tâm mới có tên là Nhóm Về Nguồn.
Sau đó, Nhóm Về Nguồn của sư Minh Tâm mới kết hợp với Nhóm Thân Hữu Già Lam của ông Phạm văn Thương (Tuệ Sỹ) và ông Lê mạnh Thát (Trí Siêu), hai ông “sếp sòng” này thì ở tại VN, còn Nhóm Thân Hữu Gìa Lam thì ở tại… Bắc Mỹ, và từ đó đã đưa tới việc ly khai GHPGVNTN của Bát đại Ma tăng ở Hoa Kỳ (phần lớn trụ tại Cali).
Tám tên Ma tăng này lại thành lập nhóm mới vào tháng 1 năm 2008 lấy tên là “Cộng đồng Phật giáo Việt Nam tại Hoa Kỳ”, đứng đầu nhóm này là sư Giác Nhiên ở Little Saigon, Nam Cali. Sư Giác Nhiên là người đã về Việt Nam tham dự Phật Đản Liên Hiệp Quốc tổ chức tại Hà Nội vào tháng 5 năm 2008, và tấm hình chụp sư Giác Nhiên đến thăm “lăng bác” từng được phổ biến rộng rãi cho thấy rõ thực chất của Nhóm Về Nguồn là chấp nhận về lạy tên giặc già bán nước Hồ chí Minh. Trước sự kiện này, ngay sau đó phản ứng của Phật Tử chính danh đối với Nhóm Về Nguồn đã trở nên dữ dội, tất cả các cộng đồng Người Việt Tỵ Nạn tại hải ngoại đều phản đối khuynh hướng của Nhóm Về Nguồn là thỏa hiệp, hòa hợp hòa giải với Việt Cộng, Chính vì thế mà trong năm 2008, liền có hiện tượng Nhóm Về Nguồn vốn ly khai với GHPGVNTN bỗng trở về xử dụng lại danh xưng GHPGVNTN. Điển hình là tại Đại hội Về Nguồn tổ chức tại chùa Bát Nhã, Little Saigon, Nam California vào hai ngày 18 và 19 tháng 9 năm 2008, sư Minh Tâm chủ trì Đại Hội đã tuyên bố bỏ danh xưng “Cộng đồng Phật giáo VN tại Hoa Kỳ” và tiếm lại danh xưng GHPGVNTN tại Hoa Kỳ.
Vì thế mới có việc đồng hương Phật Tử khắp nơi cùng lên án vụ Tiếm Danh này của Tập Đoàn Dị Giáo Về Nguồn, nhất là vụ sư Giác Nhiên là trưởng nhóm Về Nguồn đã về Việt Nam để lạy tên gian tặc Hồ chí Minh tại Hà Nội, hình ảnh đã rõ ràng, chối cãi gì nữa, chỉ còn có Sám Hối mà thôi.

Chuyện thị phi của bầy ruồi Về Nguồn
Trước hết xin được xác định rõ, bầy ruồi Về Nguồn gồm có những tên Hoàng anh Tuấn, Lê Trần (lelytran63), Hộ Pháp, Hoàng thục An, Tổng giám đốc Văn phòng cõi trên, v.v… Bầy ruồi này là đám cóc nhái trong tập đoàn Dị giáo Về Nguồn, bọn chúng đúng là sâu bọ lên làm người nên chúng chỉ biết chửi tục, hỗn hào, vô lễ.
Ngoài ra còn có vài con ruồi chầu rìa như Tôn thất Sơn, Nguyễn phước Đáng, Chu tất Tiến, Phan minh Tài… những tên này chỉ biết thỉnh thoảng nhảy vào để ăn-có.
Sở dĩ tôi gọi những kẻ có tên trên đây thuộc giống… ruồi, vì loài ruồi nhặng là kẻ thù của con người, bất cứ ai thấy ruồi nhặng cũng đập, cũng đuổi vì không muốn chúng đến gần. Những kẻ có tên trên đây rất xứng đáng được gọi là ruồi, vì suốt thời gian qua, trên diễn đàn cứ thấy xuất hiện những cái tên đó, với những vấn đề được moi móc nhằm gây phiền nhiễu các quý vị có tinh thần chống cộng, và ủng hộ GHPGVNTN dưới sự lãnh đạo của Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ. May mắn thay, từng email của chúng đã lập tức bị những bài viết đầy dũng khí của nhiều quý vị có tinh thần cao sẵn sàng lên tiếng để dập tắt các lập luận điên rồ, ngu ngố của bọn ruồi nhặng Hoàng anh Tuấn, Lê Trần, hai tên phá hoại lì lợm những lúc gần đây. Tôi thấy không cần phải nhắc lại từng email, vì chỉ mới một, hai tuần vừa qua, nếu quý độc giả chưa delete thì các email này vẫn còn đó.

Thực ra vấn đề hiện nay là, Minh Tâm và đám sư Về Nguồn đang rất bối rối, cứ xem việc tuyên bố bằng 2 Lá Thư vận động một cách hấp tấp, chỉ ba tuần lễ sau là tổ chức Ngày Về Nguồn, thì biết rằng đám Về Nguồn rất sợ Đại Hội bị… bể. Do đó đám cóc nhái Hoàng anh Tuấn, Lê Trần được “cấp trên” “xua” ra để dùng cách chửi với những lời lẽ vô cùng thô tục, kể cả với phụ nữ, rồi lại dựng đứng đủ thứ chuyện. Chúng giở trò đổi trắng thay đen, khiến cho mọi Phật Tử không dằn được tức giận, sẽ đối đáp trả lời chúng, thế là quên mất việc chống đối Ngày Về Nguồn. Trong võ thuật, đấy là kế “điệu hổ ly sơn”, khiến cọp rời khỏi núi, Minh Tâm và bọn Về Nguồn sẽ ung dung tự tung tự tác. Tôi được biết, các Ma tăng ở Hoa Kỳ đã lặng lẽ lấy vé máy bay qua Đức từ mấy hôm trước, và sẽ khởi hành ngày 9 tháng 9 năm 2010, tất cả hành động như những bóng ma. Nếu Ngày Hiệp Kỵ Lịch Đại Tổ Sư là danh chính ngôn thuận, thì đi tham dự là một vinh hạnh, chứ đâu có thầm lén như là… “chạy trốn nợ” kiểu đó. Bọn ruồi nhặng Hoàng anh Tuấn, Lê Trần, … nếu không sợ sệt thì đâu có trốn chui trốn nhủi mà lấm lét chửi bậy, rủa bạ những người chúng biết là nguy hiểm cho Tập đoàn Dị Giáo Về Nguồn. Cho nên Trần Kiên Cường tôi thấy không đáng để tâm đến những lời cộc cằn, dơ dáy, bẩn thỉu của bọn ruồi nhặng này, Quý Độc Giả không cần biết những điều chúng viết.

Tôi chỉ xin vắn tắt kể lại ở đây một email đặc biệt. Đó là email của bà Diệu Trạm, bà viết về sư Minh Tâm ở chùa Khánh Anh, tại Pháp Quốc. Ngay sau email này của bà Diệu Trạm, lại có một email khác của Ông/Bà Chau Long Nguyen: nguyenchaulong62@yahoo.fr (theo địa chỉ email thì xuất xứ từ Pháp) xác nhận bà Diệu Trạm từng có lúc đã tu ở chùa Khánh Anh của sư Minh Tâm, chắc chắn bà biết rõ về ông sư này. Bà Diệu Trạm viết nguyên văn một đoạn như sau:
“… Sư (Minh Tâm) tự ý thành lập Tăng đoàn Hải ngoại là Sư đã xé Hiến Chương của GHPGVNHN và vi phạm vào những Pháp quy của GHPGVNTN và các GH tại hải ngoại mà chính các Sư đang lãnh đạo. Việc làm sai trái đó Sư tin là đúng, là tuân thủ Hiến Chương của GHPGVNTN sao? Dù Sư có cố gắng giải thích cách chi đi nữa thì Sư cũng không thể biện minh cho hành động mà người đời gọi là phản loạn của Sư. Chẳng những vậy mà các Sư còn viết bài mạ lị, vu khống, bôi nhọ rằng Đại lão Hòa thượng Thích Huyền Quang và Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ là già cả, lú lẩn, vô minh nên mới ban hành Giáo chỉ số 9. Sư còn vu khống là Giáo Hội trong nước bị cài người vào nên mới có Giáo chỉ số 9. Sư đang nằm mơ hay Sư đang bị Bộ Chính trị và Ban bí thư Trung ương Đảng CSVN chỉ đạo phải viết lếu láo như thế?...” (nguyên văn).
Và ở một đoạn khác, bà Diệu Trạm viết rằng: “…Hãy tỉnh dậy đi Sư Minh Tâm ơi. Nếu cô DT có xúi giục Sư thì Sư cũng biết điều một chút chứ. Sư còn nhớ năm nào Sư Tánh Thiệt đòi lột y cô DT vì cô DT cùng với Sư tằng tịu trong chùa Khánh Anh không? Sư tung tin là Sư đau bao tử chỉ ăn mì gói, nhưng thực sự thì Sư toàn ăn chả, ăn nem, ăn gà tây, và ăn đủ thứ thức ngon vật lạ trên đời. Sư nghĩ là việc làm của Sư không ai biết cả à?...” (nguyên văn).
Có một sự việc khá buồn cười, là sau khi email của bà Diệu Trạm phổ biến, thì hai con ruồi nhặng Lê Trần và Hoàng anh Tuấn vội vàng… quỳ mọp để cứu sư phụ. Lê Trần thì viết ở trước bài của bà Diệu Trạm là… “Diệu Trạm Võ Văn Nùn!” với font chữ rất lớn, và chấm hết. Còn tên Hoàng anh Tuấn thì viết một câu rằng: “Điểu Trám có cái tên là Lâm Trận với cái địa chỉ email tranlam2010@gmail.com quả đúng là kẻ thất phu như y đã tự công nhận, mà còn là tên bất tiếu như bài viết của y đã phô bài!” … (nguyên văn). Thật chẳng ra “cái trò trống” gì hết cả.

Qua email của bà Diệu Trạm, lại được Ông/Bà Châu Long Nguyễn xác nhận là trước đây bà Diệu Trạm có tu tại chùa Khánh Anh và từng thân cận với sư Minh Tâm, tôi tin rằng những điều bà tiết lộ trong email này là sự thật. Nhất là vừa qua còn có bài “Tình hình Phật Giáo Việt Nam Châu Âu”, tác giả là ông Thiện Cao ở Đức, đây là một bài viết cho thấy rõ các sư Minh Tâm, Bảo Lạc, Như Điển, v.v… đúng là những ma tăng, và những điều do bà Diệu Trạm tường thuật như tôi đã ghi lại ở trên đều chính xác. Tư cách của tên sư hổ mang Minh Tâm tệ hại như thế mà lại muốn tổ chức “Lễ Hiệp Kỵ Lịch Đại Tổ Sư”, thì tôi tin chắc rằng sẽ không có vị Tổ Sư nào chứng minh cho đám Về Nguồn này cả.
Xin trích vài câu trong bài “Tình hình Phật Giáo Việt Nam Châu Âu”, ông Thiện Cao viết: “GHPGVNTN Liên Châu do sư Minh Tâm điều hành, và từ khi Nhóm Về Nguồn ra đời để đánh lận con đen, sư Minh Tâm đã cấu kết với Chủ tịch công đồng VN Âu Châu (chức vụ không có ai bầu) Lại thế Hùng để… đi “đấu tranh”. Nhưng Minh Tâm và Lại thế Hùng đã có hành động làm suy yếu cuộc biểu tình của Cộng Đồng Việt Nam trong ngày 08-05-09 tại Genève ở Thụy Sĩ. Trong khi mọi người Việt Nam biểu tình phản đối CSVN vi phạm nhân qưyền, thì Minh Tâm và Lại thế Hùng lại đi giành chỗ trước Tòa nhà LHQ để họ… cầu nguyện. Sư Minh Tâm cầu nguyện chuyện gì, và cầu nguyện cho ai?” Chuyện giành chỗ trong Công trường LHQ của sư Minh Tâm và tên Lại thế Hùng nhằm phá rối cuộc biểu tình của cộng đồng Việt Nam chống Việt Cộng đã là một vết nhơ không bao giờ xóa sạch trong cuộc đời của tên ma tăng Minh Tâm, chẳng biết có bao giờ Minh Tâm và đám sư hiện diện hôm đó biết tụng kinh Sám Hối hay không?

Ba tên đàn ông lại tái diễn trò hề
cùng xúm nhau đánh phá một phụ nữ
Về những con ruồi nhặng thích xen vào để… “ăn-có”, đáng kể ở đây nhất là các ông Chu Tất Tiến được ai đó cho hắn cái danh xưng “nhà dân chủ”, cùng tên “đội trưởng” Tôn thất Sơn, và tay “thầy giáo mù” Nguyễn phước Đáng.
Hồi năm ngoái, 2009, Chu tất Tiến qua Âu Châu, y tìm gặp sư Minh Tâm và tên Lại thế Hùng để cùng đi họp hành vung vít, rồi khi trở về Mỹ thì Chu tất Tiến viết bài phổ biến trên Net để “ca ngợi không tiếc lời” tên Ma tăng Minh Tâm và tên Chủ tịch CĐ (không được ai bầu) Lại thế Hùng vốn là hai tên từng có thành tích… chiếm đất giành sân với đồng bào đang biểu tình chống cộng.
Vào thời gian cuối tháng 8/2010 vừa qua, sư Minh Tâm phổ biến hai “Lá Thư” vận động tổ chức Ngày Về Nguồn lần thứ 4 tại Âu Châu, Nhiều Phật tử đã viết bài vạch mặt Minh Tâm và Tập đoàn Dị giáo Về Nguồn. Thế là Chu tất Tiến… nóng ruột, y như ngồi trên bàn-chông khi thấy bà Phạm Hoài Việt phổ biến các bài viết này lên các Diễn Đàn trong và ngoài nước.
Thế là vào ngày Thứ Hai 6 tháng 9 năm 2010, “Bắc Kỳ Di Cư” Chu tất Tiến viết thư cho Saigon Mới và phổ biến trên các Diễn Đàn, trong thư này có câu:
“… Trong khi đó, tại hải ngoại, một nhóm những tên “răng đen mã tấu” như Phạm Bá Hoa, Phạm Hoài Việt, Chết Trung Hành, Bảo Quốc Kiếm, Trần Chung Ngọc, Nguyễn Mạnh Quang… kia đang điên cuồng thực hiện một chiến dịch vu chụp, chửi bới, mạ lị, nhục mạ Công Giáo bằng đủ mọi phương tiện, cho dù khả năng của chúng rất kém, chỉ biết chửi bới vài câu ngớ ngẩn. …” (nguyên văn)
Do đó bà Phạm Hoài Việt đã phản ứng mạnh, bà đòi “Bắc Kỳ Di Cư” Chu Tất Tiến phải dẫn chứng những điều y đã nói về bà PHV bằng chứng minh rõ ràng, trong khi bà chỉ chuyển bài viết của nhiều tác giả. Bà PHV đòi Chu tất Tiến phải trưng dẫn bài viết nào của bà “mang những tính cách vu chụp, chửi bới, mạ lị, nhục mạ Công Giáo” như y đã cáo buộc, nếu không thì Bắc Kỳ Di Cư Chu tất Tiến thực sự chỉ là một tên hồ đồ.
Cho đến khi Trần Kiên Cường tôi viết bài này, chưa thấy “Bắc Kỳ Di Cư” Chu tất Tiến chứng minh bài viết nào của bà Phạm Hoài Việt , tức là Phạm Hoài Việt là tác giả, có nội dung vu chụp, chửi bới, mạ lị Công Giáo. Chỉ thấy ông Do Quang (doquangnc@gmail.com) cho phổ biến bài viết tựa đề “Cộng Sản/ Karl Max/ Darwin” của Chu tất Tiến, không dính dáng gì tới cáo buộc của ông “Bắc Kỳ Di Cư” Chu tất Tiến đối với bà PHV. Đặc biệt ông Đỗ Quang còn viết thêm mấy dòng “Thiệt tình ai đúng là một kẻ hồ đồ, ăn nói không nhìn trước ngó sau hãy coi bài viết này của ông Chu tất Tiến”. Vậy ông Đỗ Quang hãy xem bài của Chu tất Tiến coi trong đó có nói bà Phạm Hoài Việt viết một bài nào đó chửi bới Công Giáo không. Nếu không thấy gì hết thì xin ông Đỗ Quang… giúp ông Chu tất Tiến lên tiếng thanh minh thanh nga cho thiên hạ biết nghen. Về phần Trần Kiên Cường tôi, tuy đang đứng ở ngoài để làm kẻ bàng quan, nhưng tôi cũng xin thay mặt bá tánh cám ơn ông Đỗ Quang nếu ông làm được việc đó.

Nãy giờ tôi phải viết về chuyện ông “Bắc Kỳ Di Cư” Chu tất Tiến đánh phá bà Phạm Hoài Việt, bây giờ thì nói tiếp đến 2 người đã nhảy vào để… ăn-có. Người xôm tụ nhảy vào đánh phá bà Phạm Hoài Việt tiếp theo là Tôn Thất Sơn, hằn viết trong một thư email gởi cho ông “namchipham” có những dòng đầu như sau: “Bài của ông cọng với bài của cựu Đ/ta Cảnh sát Trần Minh Công quá dài, tôi chỉ phớt qua. Tôi đọc một vài câu, trong đó ông cho rằng ông Liên Thành “đánh phá Phật Giáo”, tôi thấy rằng đây lại là luận điệu của Nhúm Phá Hoại GHPGVNTN trong đó bà Phạm Hoài Việt làm đầu tàu cho mấy vị viết tào lao… (nguyên văn)
Đây rõ ràng là lập luận từ trước đến giờ của Tôn Thất Sơn đối với bà Phạm Hoài Việt, không hề thay đổi, mặc dù bà đã từng viết thư gởi thẳng cho hắn ta để minh xác là bà chỉ chuyển bài, chứ không viết bài nào và không chỉ huy ai hết. Như vậy tại sao Tôn Thất Sơn cứ giữ cái luận điệu “xếp-đặt” người nào làm đầu, người nào làm đuôi. Đúng là bản chất của một tên “Đội Trưởng” trong trại tù Việt Cộng. Trần Kiên Cường tôi từng ở trong nhà tù Việt Cộng, từng sống dưới áp lực của những tên “đội trưởng”, những tên “trật tự thi đua”, những tên này chỉ đồng nghĩa với kẻ làm “ăn-ten” cho bọn cán bộ quản giáo Việt Cộng, cho nên hễ nhắc đến tên Đội trưởng Tôn Thất Sơn là tôi bỗng thấy cái sự hèn hạ của hắn. Tôi không hiểu tên “đội trưởng” Tôn thất Sơn này hận bà Phạm Hoài Việt chuyện gì mà cứ thỉnh thoảng hắn lại khều, lại móc, mặc dù hắn từng bị bà PHV dùng bài viết trả lời để “bợp tai” vô mặt hắn mấy lần rồi mà hắn vẫn không tởn

Trong loạt bài “Chuyện Không Thể Không Nói”, bài số 23 có chủ đề “Thầy giáo mù và Đội trưởng hợp… quậy”, và ở mục “2 đàn ông hùng dũng xúm đánh một phụ nữ” tôi đã nói đến vụ “thầy giáo mù Nguyễn phước Đáng hợp với Đội trưởng trong trại tù Việt Cộng là Tôn thất Sơn xúm nhau đánh phá bà Phạm Hoài Việt”. Tôn Thất Sơn bị lộ cái chức “đội trưởng” trong nhà tù Việt Cộng là nhờ bài viết của ông Nam Nhân - một người bị tù chung với Tôn Thất Sơn, và sau đó Tôn Thất Sơn cũng đã có một bài viết dài thú nhận là… có làm “đội trưởng” cho VC. Còn “nhà giáo” Nguyễn phước Đáng thì mang danh “thầy giáo mù” là vì cái “bệnh” hồ đồ, xớn xác. Nguyên do là vì bà Phạm Hoài Việt phổ biến một bài viềt cũ, bên dưới vẫn còn giữ ngày tháng đàng hoàng, mà “nhà giáo” lại không thấy cứ nhắm mắt… chửi càn. Thấy “nhà giáo” phùng mang trợn mắt chửi để bênh vực cho Tôn Thất Sơn, bà PHV liền viết thư vách ra sự hồ đồ xớn xác của “nhà giáo”, do đó Nguyễn phước Đáng mới có cái danh là… “thầy giáo mù”. Tôi cũng xin mở cái ngoặc để nói thêm một chút: đó là đối với những người đã lớn tuổi mà còn hồ đồ, cà chớn, hay với những kẻ từng làm đội trưởng, hoặc với những người tu hành mà còn muốn về bắt tay với Việt Cộng, đối với những kẻ đó tôi rất khinh thường, không bao giờ gọi họ là “ông”, và nhà tu thì không xứng đáng được mang họ Thích của Đức Phật.
Xin trở lại “đội trưởng” và “thầy giáo mù”, nay cái bệnh cũ của hai người lại… tái phát: “đội trưởng” thì dựng đứng ra chuyện bà PHV làm “đầu tàu”, còn “thầy giáo mù” lại thêm một lần nữa hồ đồ. Bà PHV viết thư cho Chu tất Tiến đòi người này phải chứng minh về những điều y cáo buộc bà ta. Chu tất Tiến cáo buộc ai thì mặc y, riêng vụ hắn xếp bà vào một danh sách, thì một người trong danh sách có quyền đòi kẻ xếp loại này phải chứng minh, đó là chuyện dĩ nhiên.
Như trong giai đoạn trước đây, khi Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện bị đánh phá, Tôn Thất Sơn đã dựng ra một danh sách “Những người thiếu tử tế”(hắn lại lập danh sách, đây là cái thói quen của bọn “đội trưởng” đấy, cho nên hắn đã bị biết bao nhiêu người chửi), do đó người nào có tên trong danh sách cũng có quyền bắt Tôn Thất Sơn phải chứng minh. Tại sao lúc đó Nguyễn phước Đáng không viết “Công bình mà nói…” với những người bị Tôn Thất Sơn xếp loại, như bây giờ hắn viết về vụ của Bà PHV nêu ra. Theo chủ quan của tôi: “nhà giáo” Nguyễn phước Đáng không xứng đáng với cái tuổi già của mình. Lý do là ở tại địa phương của “nhà giáo” là San Jose, biết bao nhiêu là chuyện chướng tai chướng mắt xảy ra, tại sao “nhà giáo không dám viết về họ, mà lại cứ với tay ra xa để rồi cứ trật vuột, lại mang thêm cái danh “mù”, để cuối cùng lại tái diễn cái trò hề: 3 người đàn ông… hùng dũng… xúm đánh một phụ nữ. Rõ thật chán phèo cho 3 tên đàn ông! Tôi nói như vậy chẳng biết họ đã thấy nhục hay chưa?

Trong võ thuật, hễ đánh đấm nhau thì có ra đòn và trả đòn, nếu ai trả đòn bằng những tuyệt chiêu thì người ấy thắng, còn trả đòn bằng những cú tạp nham thì thân bại danh liệt, đó là chuyện dĩ nhiên phải xảy ra. Trong chính trị và trong tôn giáo, theo tôi thấy thì cũng không có gì khác, những điều vừa nhận xét vẫn là căn bản. Từ đầu bài viết này tôi có ghi lại chuyện Đức Cố Đệ Tứ Tăng Thống Thích Huyền Quang lúc còn tại thế, Ngài đã đề nghị bọn đảng viên Việt Cộng hãy tổ chức Ngày Sám Hối. Trần Kiên Cường tôi học được từ Ngài bài học rất hay này, và cũng xin đề nghị với Tăng đoàn Dị Giáo Về Nguồn - thay vì tổ chức Ngày Về Nguồn, thì nay hãy tổ chức Ngày Sám Hối đi. Đối với những tên cắc ké cà chớn mà tôi đã gọi là bầy ruồi nhặng thì cũng phải tụng kinh Sám Hối mới mong giải được những cái tội khó lòng được người đời tha thứ, hãy luôn nhớ như vậy. Hãy lắng lòng đọc lại những lời phát biểu của Đại Lão Hòa Thượng Thích Huyền Quang, và đọc trở lại những email của Quý Phật Tử ủng hộ GHPGVNTN để thấy được trọn vẹn sự tuyệt vời, chứ cái Tập đoàn Dị Giáo Về Nguồn cứ mong về “đội” bọn Việt Cộng lên đầu thì chắc chắn chỉ… từ chết đến bị thương mà thôi.
Còn về phía “nhà dân chủ dỏm”, “thầy giáo mù” và “đội trưởng trong trại tù Việt Cộng”, chắc chắn 3 người không biết sám hối là gì đâu, vậy thì nếu vẫn còn muốn “ra đòn” gì với Trần Kiên Cường tôi, thì xin mời.
Kính cảm ơn Quý Độc Giả đã đọc bài viết này.

Trần Kiên CườngNgày 8/9/2010